TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 163

“Đến lúc đi rồi,” Lý Tính nói, “vì còn rất nhiều việc cần làm.” Cô vừa

nói xong thì Milo chợt nhớ đến nhà mình. Cậu rất muốn được về nhà, nhưng
cậu cũng không thể chịu nổi cái ý nghĩ phải rời khỏi đây.

“Vì vậy em phải nói lời tạm biệt thôi,” Vần Điệu nói, khẽ vỗ vào má

cậu.

“Tạm biệt tất cả mọi người ạ?” Milo buồn bã hỏi. Cậu chậm rãi nhìn

hết những người bạn mà cậu đã gặp, nhìn thật kỹ để không bao giờ quên họ.
Nhưng hơn hết, cậu nhìn Tock và Bọ Bịp, hai người đã cùng chia sẻ với cậu
bao điều – bao hiểm nguy, bao đe dọa, bao nỗi sợ hãi, nhưng tuyệt vời hơn
cả là chiến thắng này. Chưa bao giờ có ai có được hai người bạn đồng hành
trung thành đến vậy.

“Hai bạn không đi cùng tôi được ư?” cậu hỏi, mặc dù cậu đã biết rõ câu

trả lời.

“Tôi e là không, cậu bạn thân mến ạ,” con bọ nói. “Tôi rất muốn,

nhưng tôi cần chuẩn bị cho một chuyến lưu diễn sẽ khiến tôi bận rộn hàng
mấy năm trời.”

“Và họ cần một chú chó đồng hồ ở đây,” Tock sủa lên một tiếng rầu rĩ.

Milo ôm lấy con bọ, nó chỉ lầm bầm “HÈM” đúng như thói quen,

nhưng cặp mắt ươn ướt của nó lại cho thấy một câu chuyện khác hẳn. Rồi
cậu bé vòng tay quanh cổ Tock và ghì thật chặt.

“Cảm ơn các bạn vì tất cả những điều các bạn đã dạy cho tôi,” Milo nói

với tất cả, một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.

“Và cảm ơn cậu vì những điều cậu đã dạy cho chúng tôi,” đức vua nói

– rồi ngài vỗ tay, và chiếc ô tô nhỏ được đem tới, đã được lau chùi bóng lộn
như mới.

Milo trèo lên xe, rồi ngoái nhìn lại sau lưng một cái, cậu lái xe theo con

đường, trong khi mọi người vẫy tay chào tạm biệt cậu.

“Tạm biệt,” cậu hét với lại. “Tạm biệt. Tôi sẽ quay trở lại. “

“Tạm biệt,” Vua Azaz gọi to. “Hãy nhớ sự quan trọng của các từ ngữ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.