TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 112

vào việc gặm bánh nướng, vỏ ngoài rất mỏng, vừa cắn một miếng đã cảm nhận
được hương vị thơm ngon mềm mượt của nhân trứng mặn hòa tan trong
miệng.

Diệp Vệ Quân rất tốt bụng rót cho cô một ly nước, “Lúc anh còn trong

quân ngũ đã từng đến đây, xảy ra xung đột với bốn tên cướp giật ngay trong cái
ngõ đó, cả đám bọn chúng đều để tóc dài, khi ấy anh đoán… Có lẽ em có thể
thấy được chuyện xảy ra trong quá khứ, nếu như chuyện này không phải ngẫu
nhiên, vậy thì em hẳn là nhân tài chưa được khai quật rồi.”

“Đúng là ngẫu nhiên mà, trước kia em cũng không thấy thứ gì kỳ quái hết,

sau khi tới trấn Bạch Phục mới mắc phải chứng bệnh này, nói không chừng là
do bản thân cái thị trấn này có vấn đề chứ chẳng phải em.” Lý An Dân đã ăn
tới cái nhân trứng thứ tư, một cái bánh Trung thu mà có tận bốn lòng đỏ, quả
nhiên không hổ danh là thương hiệu cao cấp.

Diệp Vệ Quân nói: “Địa thế phong thủy của trấn Bạch Phục thì để sau hãy

bàn, trước tiên em nói thử xem em có cái nhìn thế nào với mắt Âm Dương?”

Lý An Dân suy nghĩ một chốc: “Có thể nhìn thấy ma đúng không?” Trước

kia cô cứ nghĩ mắt Âm Dương chỉ là chiêu trò lường gạt, đến cùng thì chỉ có
trời mới biết là thấy được hay không. Ai mà không có cái miệng, chẳng phải
muốn nói thế nào cũng được hay sao?

Diệp Vệ Quân treo một tấm bảng đen lên trên tường giải thích: “Theo

quan niệm thông thường mắt Âm Dương là năng lực bẩm sinh trời phú, trẻ con
lúc mới sinh đều có thể nhìn thấu âm dương, nhưng khi tuổi tác lớn dần lên,
tuyệt đại đa số con người đều mất đi năng lực này, chỉ còn một số ít ỏi là giữ
lại được. Đó là loại mắt Âm Dương được hình thành sẵn từ trong bụng mẹ, gọi
là ‘tiên thiên’, rất hiếm thấy. Còn loại mắt Âm Dương được tạo ra nhờ sử dụng
các phương pháp đặc biệt hoặc là do tật bệnh, ghép mắt đều thuộc về dạng khai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.