TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 13

Gã khom lưng, một tay rịt chặt vết thương, tay kia từ từ vươn ra phía

trước, cố ngẩng đầu, khóe môi mấp máy mà gào thét trong thinh lặng, máu tươi
từ khóe mắt cùng mũi miệng tuôn ra xối xả.

Lúc này, tên thanh niên xông lên trước tiên lại vung rìu chém thẳng vào

đỉnh đầu của gã đàn ông – Rắc!!

Tiếng xương sọ vỡ đôi khiến Lý An Dân kinh hãi giật bắn mình, mở

choàng hai mắt, một khuôn mặt lấm tấm mụn từ đâu bất thình lình nhảy vào
tầm mắt.

“A! Tiểu Hàm, muốn hù chết người ta hay sao mà tới gần vậy hả?”

Lý An Dân vội vàng đẩy cô bạn thân ra xa, hướng mắt nhìn xung quanh –

ngoài cửa sổ vẫn là ruộng hoa cải dầu ngập trong sắc vàng chanh rực rỡ, trải
dài tít tắp tận chân trời, mây trắng lững lờ trôi nhẹ về sau. Trên tàu vẫn ồn ào
không chịu nổi như trước, hành khách cứ đôi ba người tụm lại cười nói xôn
xao.

Bên cạnh cô vẫn là bạn thân Cao Hàm, nhưng đôi vợ chồng phía đối diện

đã đi mất, thay vào đó là một quân nhân. Đương lúc giữa hè, cho dù trong toa
có máy lạnh, bộ quân trang dài tay màu xanh lục của anh trông vẫn rất không
hợp mùa.

“An Dân, rốt cuộc nãy giờ cậu có nghe tớ nói không thế? Sao đang nghe

mà lại ngủ thiếp đi vậy?” Cao Hàm nhíu mày.

Lý An Dân lấy lại bình tĩnh, đáp: “Chắc tại đêm qua tớ ngủ không ngon

giấc ấy mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.