TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 150

“Không có gì, anh chỉ đang bảo mấy câu em vừa nói thật y như đang lạy

ông tôi ở bụi này vậy… giấu đầu hở đuôi?” Pháo Đồng cố nhịn cười, nhưng
khóe miệng lại không kìm được mà giật giật.

Lý An Dân đau đầu vỗ trán, thận trọng bảo đảm với Diệp Vệ Quân: “Anh

Vệ Quân, anh phải tin em, em đối với với anh có trời đất chứng giám, tuyệt đối
không có lấy một xíu xiu ý đồ xấu xa gì cả.” Nếu như chỉ động tới cô thì thôi
mặc kệ cậu ta muốn nói thế nào cũng được, nhưng liên quan đến người khác
nhất định phải làm cho rõ ràng, cô không muốn Diệp Vệ Quân hiểu lầm, nếu
không sau này ra vào sao dám ngẩng đầu nhìn nhau nữa.

“Biết rồi, đương nhiên là anh tin tưởng em.” Diệp Vệ Quân vỗ đầu cô như

vỗ về cún con, ném ánh mắt cảnh cáo về phía Pháo Đồng đang cố nín cười,
“Cậu đừng trêu cô ấy nữa, kiềm chế một chút.”

Pháo Đồng đưa tay chào kiểu nhà binh ý nói chấp hành mệnh lệnh, sau đó

lại nghiêng đầu ngó qua ngó lại, bẻ khớp ngón tay “rôm rốp”, lại vươn vai duỗi
lưng, rồi đứng dậy nói: “Em ra bên ngoài hoạt động một lát, gần đây ngồi
nhiều quá, xương cốt muốn mục nát hết cả rồi.” Nói xong Pháo Đồng liền chạy
ra sân đánh một bài quyền rèn luyện thân thể trong quân đội, sức sống bắn ra
bốn phía, toàn thân tràn trề nhựa sống tựa như chẳng bao giờ cạn.

Sau khi cậu ta rời khỏi, Diệp Vệ Quân mới thấp giọng nói: “Tính cách

Pháo Đồng là như vậy, mau mồm mau miệng vậy thôi, em cũng đừng trách cậu
ta.”

“Không sao, em đâu có để bụng, chuyện gì cũng phải nói ra mới tốt.” Bản

thân Pháo Đồng không có ác ý, tự nhiên sẽ không khiến cho người ta ghét, hơn
nữa lại có khuôn mặt thuộc dạng “đại chúng” đến mức nhìn sao cũng thấy tựa
như cậu nhóc nhà hàng xóm, khiến Lý An Dân có cảm giác rất thân thiết, cứ
thấy rất giống một người nào đó vẫn hay ngồi sửa xe ven đường ở quê. Trẻ con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.