TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 191

Đối với câu khen vô tâm vô tư này của cô, Diệp Vệ Quân cũng không có

ý kiến gì, chỉ móc ra một chiếc phong bì thảy qua: “Cho em đấy, thù lao lần
này cũng có phần em.”

Lý An Dân đón lấy rồi mở ra xem, đây không phải là phí “vất vả” ông chủ

Ngô cho đó sao? Một xấp cụ Mao thật là dày cầm trên tay cứ như đang cầm
một cục gạch, không phải cô không thích tiền, nhưng số tiền này lớn đến mức
vượt xa nhu cầu sinh hoạt, cầm trong tay như cầm củ khoai nóng bỏng: “Em
không lấy có được không? Người ta đã chết rồi, số tiền này… em nhìn thấy
khó chịu lắm.”

Diệp Vệ Quân cũng không cố ép cô, nhận lại rồi nói: “Vậy đi, anh làm

giúp em một cái thẻ, số tiền này cùng với thù lao mai mốt anh trả em đều
chuyển hết vào trong thẻ, không sợ bẩn tay cũng hết thấy khó chịu chứ?”

“Em không muốn kiếm tiền bằng cách này đâu, hơn nữa thực ra em cũng

đâu giúp được gì… Nếu nhận rồi em sẽ cảm thấy rất là… rất là băn khoăn.”
Trong suy nghĩ của cô, số tiền này chính là tiền phi nghĩa.

“Không việc gì phải ngại, chạy việc vặt cũng phải có tiền lương chứ, đã

trả cho em rồi thì là của em. À đúng rồi, anh trích trong thù lao này ra một
khoản trừ vào tiền mua Long quy chiêu tài nhé.” Diệp Vệ Quân móc từ trong
ví ra một tờ hóa đơn, vung vẩy trước mặt cô.

Lý An Dân vừa nhìn con số bên trên, thiếu điều muốn ngất ngay tại chỗ:

“Ba… Ba ngàn? Mua cái thứ bé tí này á?” Cô hết sức cẩn thận giơ mặt dây
chuyền lên trước mắt.

Diệp Vệ Quân đáp rất đương nhiên: “Thứ ấy quý nhất ở chỗ đã được khai

quang, giá trị thực tế có thể bảo đảm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.