TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 194

mét vuông bày một chiếc bàn dài bằng gỗ cùng với cái máy bật bông, đồ đạc
nằm la liệt đến mức không có chỗ chen chân, hai cậu thợ trẻ đang đứng ở cạnh
bàn bật bông, sợi bông tung bay trước cửa gian hàng.

Lý An Dân hắt xì mấy cái, kêu một tiếng: “Ông chủ ơi!”

Một cụ ông từ trong góc tối đi ra, khoảng chừng năm sáu chục tuổi gì đó,

vóc người gầy gò, không cao lắm, thoạt nhìn rất tháo vát, ông cụ xưng họ Trần,
làm thợ bật bông đã mấy chục năm, là một nghệ nhân bậc lão làng trong nghề.
Ông cụ thấy Lý An Dân ghé cửa hàng còn tỏ ra hết sức kinh ngạc, thời nay các
loại chăn rất đa dạng phong phú, chỉ có mỗi cánh già là còn kiên trì dùng chăn
bông chống rét, những người trẻ tuổi chịu đem chăn ra tiệm như cô cũng
không nhiều.

Lý An Dân gãi gãi đầu, nói: “Cháu không quen đắp chăn nhẹ, đắp lên

người phải dày dày nặng nặng một chút mới an tâm.”

“Ai cũng nghĩ như cháu thì mối làm ăn của nhà lão đúng là có hi vọng

rồi.”

Thầy cả Trần xem qua chăn, đề nghị cô cho thêm vào bốn cân sợi bông,

vừa đủ làm hai cái chăn một lớn một nhỏ, lớn để đắp, nhỏ thì lót, chứ ghép lại
thành một cái có vẻ hơi phí, Lý An Dân nghe cũng thấy hợp lý, liền không
phản đối.

Lúc ra khỏi tiệm mới biết cô tới vừa khéo, gặp đúng dịp có phiên chợ

đêm, qua hơn bốn giờ một chút các sạp vỉa hè đã liên tục bày hàng ra bán. Mỗi
sạp chiếm diện tích không quá ba đến năm thước vuông, nối nhau san sát, hàng
hóa chất thành đống trên những tấm vải lót, nào tranh chữ, nào đồ gốm sứ, lọ
thuốc hít, sách báo cũ… Có thể nói là thượng vàng hạ cám cái gì cũng có. Lý
An Dân vốn không thích lang thang trong mấy khu trung tâm thương mại,
nhưng với hàng vỉa hè thì lại khác, thấy vui hơn nhiều. Cô cứ thế đi lòng vòng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.