TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 196

bảy tám chục tuổi rồi còn phải cực khổ buôn bán, sao không thấy con cháu gì
đến phụ việc thế này? Nhìn tình hình, việc làm ăn của tiệm chắc cũng không
khá lắm.

Lý An Dân cứ thấy các bà lớn tuổi sẽ nhớ đến bà nội, sống mũi lại cay

cay, lòng nhủ dù chẳng giúp được gì nhiều nhặn, chí ít cũng phải mua hàng cho
bà cụ mới được. Nghĩ vậy, cô bèn tiến lại gần, hỏi: “Bà ơi, chỗ bà có vải làm
vỏ chăn không ạ?”

“Có đấy, may áo, may vỏ chăn, vải vóc loại nào cũng có.” Bà cụ cười híp

mắt trả lời, lúc nói chuyện quai hàm còn nhấp nhô lên xuống như đang nhai gì
trong miệng. Bà run rẩy bước tới một chỗ, chỉ vào mấy súc vải mà nói, “Để
làm vỏ chăn đấy, mấy kiểu hoa văn này là bán chạy nhất.”

Lý An Dân thấy toàn là vải gấm cả, liếc sang những súc vải khác nếu

không phải gấm thì cũng là hàng len dạ tối màu chỉ hợp với người già, bà cụ
chắc nghe nhầm vỏ chăn cô nói thành chăn chần bông. Như vậy cũng không hề
gì, so với loại vỏ chăn như cái túi, cô vẫn ưa loại được chần bông hơn, lúc ngủ
có lăn lộn thế nào cũng không bị dồn chăn xộc xệch, chỉ có lúc tháo ra giặt là
hơi phiền phức.

Cô chọn súc vải màu xanh lục có hoa văn mẫu đơn rồi báo kích cỡ, bà cụ

cắt xong, gấp lại gọn gàng kèm với một mảnh vải bông trắng làm lót, sau đó
khom lưng lấy từ trong tủ ra một tấm vải đen vuông vắn trải lên mặt quầy, đem
chỗ vải kia đặt vào, bọc lại thành một gói.

Lý An Dân không hiểu vì sao không dùng túi giấy bóng, nhưng thấy cụ

gói ghém tỉ mỉ liền thôi không nói gì nữa. Cơn mưa ngoài trời đã tạnh, Lý An
Dân trả tiền cảm ơn, xách bọc vải định đi ra cửa, bà cụ bỗng giật cô lại, năm
ngón tay cứng như sắt bấm trên cánh tay cô, bà cụ này tuy lớn tuổi nhưng sức
lực không hề yếu chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.