TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 197

Lý An Dân còn đang muốn hỏi có chuyện gì thì bà cụ đã chậm rãi giơ một

ngón tay chỉ về phía cửa sau mà bảo: “Đi nhầm, đi nhầm rồi, ra bằng cửa này
mới đúng.”

Lý An Dân định bảo mình không thuộc đường ở đây, bà cụ đã lại chui ra

khỏi quầy, nắm cổ tay cô dắt tới cửa sau, đến ngưỡng cửa liền nhẹ nhàng đẩy
cô ra bên ngoài, che miệng cười: “Từ đây đi thẳng là có thể ra khỏi chỗ này
rồi.”

Sau cánh cửa là con ngõ nhỏ hẹp tối tăm, đầu ngõ le lói ánh sáng, có lẽ là

đường tắt, Lý An Dân quay đầu định cảm ơn thì bà cụ đã đi vào tiệm từ lúc
nào.

Lý An Dân xách bọc vải đen cất bước, mưa đã tạnh nhưng thi thoảng vẫn

rơi rớt một hai giọt, hơi đất ngai ngái dậy lên trong không khí. Ngõ nhỏ, chỉ
vừa đủ cho ba người đi qua một lúc, hai bên tường đều ướt sũng, Lý An Dân
cố đi giữa, tránh cho quần áo khỏi bị dính nước.

Qua hai ngã rẽ thì đường cũng rộng hơn, cứ một chập lại thấy một hai

người qua đường mặc áo mưa đạp xe vội vã lướt qua bên cạnh. Con ngõ này
không chia nhánh, nhưng lại đặc biệt quanh co dài dằng dặc, càng đi càng thấy
đông người, có lẽ cách đường cái không xa, Lý An Dân rảo bước cho mau, ngờ
đâu vừa ra khỏi ngõ liền trợn tròn hai mắt, sao lại là chỗ toàn bùn đất lầy lội
thế này?

Vừa lúc ấy có một cô gái đi ngang qua, cô vội vàng tiến tới hỏi đường, cô

gái kia mặc áo mưa màu xanh xám, vành mũ sụp quá mắt, che khuất hết nửa
khuôn mặt, nghe Lý An Dân hỏi xong liền nhếch miệng cười tươi, khẽ nói:
“Không xa lắm, ở đằng trước rồi, để tôi dẫn cô đi.”

Lý An Dân mừng như bắt được vàng, luôn miệng cảm ơn, bám sát theo cô

gái kia mà đi, cảm giác chân giẫm lên mặt đất dinh dính nhão nhoét, dù có cẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.