TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 198

thận đến mức nào mỗi lần nhấc chân hạ chân cũng sẽ bắn lên một mớ bùn đất.
Ống quần Lý An Dân ướt nhẹp, dính sát vào chân lành lạnh rất khó chịu, cô
khom lưng xắn ống quần lên hai lai, chỉ một chốc như vậy mà cô gái kia đã
vượt lên một quãng xa, Lý An Dân vội vàng đuổi theo, tiếng đế giày giẫm lên
bùn lép nhép nghe đặc biệt vang vọng giữa chốn hoang vu yên ắng này.

Yên ắng như tờ… Rõ ràng xung quanh thi thoảng vẫn có người qua lại, cớ

sao chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của cô? Cô gái đằng trước đi nhanh như
vậy, thế mà lại không phát ra một chút tiếng động nào, thật vô lý! Lý An Dân
nhìn kỹ lại, mặc dù hai chân cô ta đạp trên mặt đất nhưng không hề lún xuống
bùn, lúc nhấc lên thậm chí còn không có nửa giọt nước bẩn bắn theo, cứ như
thể chân cô ta căn bản không chạm đất.

Những người qua đường kia cũng thế, lặng lẽ cúi đầu đi qua đi lại, lui tới

vội vàng nhưng hoàn toàn không có tiếng bước chân. Lý An Dân phát hiện mặt
họ rất trắng, là màu trắng xanh nhợt nhạt không chút sắc máu, những người đi
cùng hướng với cô trong tay ai cũng xách theo một bọc màu đen, ngoài ra còn
có một người đạp xe ba gác, trên xe trùm vải đen kín mít.

Lý An Dân hồn thân lạnh ngắt, hơi lạnh chạy dọc sống lưng rét tiếng cả

người, rốt cuộc cô đi tới chỗ nào vậy? Giờ phải làm sao đây? Tiếp tục đi ư?
Chắc chắn không được rồi! Phải nhân lúc còn chưa đi xa mà vòng ngược trở
lại thật mau!

Vừa mới quay gót, cổ tay tức khắc đã bị xiết chặt, cô gái kia mới rồi còn ở

cách xa hơn mười bước chân, không biết từ lúc nào đã xông tới ngay trước
mắt, khóe miệng toét rộng, để lộ hai hàm răng vàng khè, Lý An Dân ngửi được
từ miệng cô ta bốc ra mùi xú uế, cả người cứng đơ từ đầu cho tới chân.

Cô ta nghiêng đầu nở nụ cười ma quái, âm u nhấn từng chữ một: “Sắp tới

nơi rồi.” Vừa nói vừa chậm rãi xoay người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.