TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 200

Mắt thấy bờ sông đã ngay trước mặt, Lý An Dân hãm chân không được,

trong đầu hiện vù lên ba chữ - chết chắc rồi! Ngay lúc cô định thôi giãy giụa,
chuẩn bị dồn sức tương cho cô ả một đấm vào thời khắc mấu chốt nhất thì sau
lưng bỗng vang lên tiếng nẹt pô xe máy đinh tai nhức óc, ánh đèn pha sáng rực
rọi tới, ma nữ thét một tiếng “Oác” chói tai, thu hồi nanh vuốt mà cong mông
bỏ trốn, chạy đến bờ sông liền mất tăm hình bóng.

Diệp Vệ Quân chạy xe tới trước mặt cô rồi dừng lại, vỗ vỗ yên, lớn tiếng

ra lệnh: “Lên mau!”

Lý An Dân không chút do dự nhảy vọt lên yên xe, nhào tới ôm chặt hông

anh, vị cứu tinh đã tới, cô yên tâm được rồi. Thân hình Diệp Vệ Quân thoáng
cứng đờ, anh khẽ thở dài, không nói một lời, nổ máy lao thẳng một đường như
phong ba bão táp.

Vừa về tới nhà Lý An Dân đã không chịu nổi phải chạy ngay đi tắm, đáng

tiếc bất kể kì thế nào, cọ ra sao, mùi hôi thối trong mũi vẫn không chịu tan đi
hết. Tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, cô liền thấy Diệp Vệ Quân đang nấu mì
dưới bếp, tay trái cầm bát tay phải nâng đũa, thân hình cao ráo đứng trước bệ
bếp lẫn trong màn hơi nóng, khiến người nhìn thấy ấm áp trong lòng.

Lý An Dân liền tới phụ một tay, nhân tiện hỏi: “Anh Vệ Quân, sao anh lại

tới chỗ đó?”

“Tới tìm em chứ sao, muộn thế còn chưa về nhà, anh có thể không lo lắng

được ư? Điện thoại cho em thì không ai bắt máy.” Diệp Vệ Quân đưa cho cô
đôi đũa, rót thêm non nửa bát nước vào trong.

Lý An Dân quấy mì, gãi đầu gãi tai đáp: “Em quên mang di động.” Có

điều cũng may là không mang theo, chứ giữa lúc sống chết treo đầu sợi tóc như
vậy ai còn hơi đâu mà nghe điện thoại? Chỉ e đến lúc mở miệng nói được thì
người cũng vào trong nước luôn rồi, đến lúc đó ông anh này lại phải nhọc công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.