TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 202

Ở quán trà này phải trả tiền trước rồi mới có đồ ăn, Diệp Vệ Quân gọi đại

mấy món ăn vặt, đặt tiền lên khay đưa lên, bà thím thu tiền cầm từng tờ tiền
giấy lên mũi ngửi ngửi, thả mấy đồng xu vào trong chén trà xong mới chịu đi.

Lý An Dân thắc mắc đây là sợ người ta mắc bệnh truyền nhiễm hay sao

vậy? Lại có kiểu tiếp khách như thế ư? Diệp Vệ Quân nhấp một ngụm trà, bảo:
“Dân buôn bán quanh đây đều dùng cách này để phân biệt tiền thật tiền giả.”

Lý An Dân ngạc nhiên: “Thật đúng là chưa bao giờ nghe qua biện pháp

phân biệt tiền giả này, sao không dùng tay vuốt nhỉ? Nếu cách ấy không xong
thì cứ mua một cái máy kiểm tra là được chứ gì.”

“Tiền xu bỏ vào nước, nếu chìm xuống đáy thì không sao, còn nổi lên trên

chắc chắn là làm bằng sáp, còn tiền giấy nếu có mùi thối hay bị ố vàng cũng
không phải tiền thật, đến lúc rạng sáng thì tám chín phần mười sẽ biến thành
tiền âm phủ, đây là trò đùa của quỷ ma, dù có kiểm tra thế nào cũng không
phát hiện ra.”

Diệp Vệ Quân lại nói miếu Thành hoàng ở phía đối diện ban đầu nguyên

là lầu Trừng Uy, xây dựng vào thời Minh Thành Tổ, vốn được dùng để trừng
trị quan lại địa phương chuyên sách nhiễu dân chúng, thế nhưng sau này lại trở
thành nơi Đông xưởng giam giữ hãm hại trung thần. Sau khi triều Minh bị diệt
vong, lầu Trừng Uy bị dỡ bỏ, sửa sang lại thành một cái chợ, việc buôn bán
đặc biệt hưng thịnh lúc về đêm, phần lớn là bán đồ cũ đồ cổ. Thường người ta
ban ngày không dám chường mặt ra mua đồ cũ, bán đồ cổ vì sợ thiên hạ bảo là
nhà cửa sắp chẳng còn gì, bèn phải nhân lúc tối lửa tắt đèn đi mua bán trao đổi,
anh không thấy tôi mà tôi cũng chẳng biết anh, đôi bên đều giữ được chút thể
diện.

Nhưng chẳng bao lâu sau liền xảy ra vấn đề, rất nhiều người bán rong đến

khi hừng sáng thu dọn hàng hóa xong xuôi mới phát hiện trong đống tiền thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.