TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 204

nhớ lại đã thấy gai cả người, nếu không có Diệp Vệ Quân kịp thời đến cứu, giờ
cô đã thành xác chết trôi rồi.

Diệp Vệ Quân bảo chỉ là tin đồn, không phát biểu ý kiến chủ quan nào,

ngồi trong quán trà mãi đến lúc trăng treo gió nổi, ánh đèn phía đối diện được
thắp lên, anh mới chỉ qua mà hỏi: “Chợ đêm mở rồi, theo anh đi xem một vòng
chứ?”

Giả sử anh hỏi có muốn đi chơi chợ hay không, Lý An Dân nhất quyết sẽ

đòi đi thẳng về nhà, nhưng anh lại bảo theo anh không, Lý An Dân còn có thể
nói không được sao? Vậy là mỗi người ôm một cái chăn bông, lấy khổ làm vui
cùng nhau dạo chợ đêm.

Tiếng là đi xem hàng, nhưng thực chất chẳng khác nào cưỡi ngựa xem

hoa, một quầy cũng không ghé, một bước cũng không dừng, mắt chỉ lướt qua
một cái rồi thôi. Lý An Dân thấy anh thậm chí chẳng thèm quay ngang quay
ngửa nhìn ngược xuôi gì, thẳng đến khúc quanh chỗ tiệm vải liệm mới ngưng
lại.

Hôm qua vì mải trú mưa mà không để ý gì cả, đến bây giờ đứng trước ngõ

nhỏ này liền dễ dàng nhận ra sự khác biệt, chợ đêm đằng kia náo nhiệt vô
cùng, thế nhưng trong ngõ lại tối om om, một bên là tường gạch xám trắng
loang lổ, một bên là dãy cửa tiệm nằm âm xuống đất, cả thảy chỉ thấy hai ba
nhà thắp đèn, mấy hộ khác đều đóng cửa cả rồi.

Trong ngõ không có đèn đường, ánh đèn từ đầu ngõ chỉ hắt tới soi sáng

một quãng ngắn, khiến những chỗ ánh sáng không rọi tới toát lên một vẻ u ám
rất nặng nề, rõ ràng là con ngõ cụt, thế mà từ trong lại thổi ra từng cơn từng
cơn gió lạnh, cuốn theo một mùi ẩm thấp mốc meo, quét qua người liền phát
nhớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.