TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 206

Vị khách nam đầu hàng xách theo một cái bọc đen đi ra ngoài bằng cửa

sau, người khách nữ kia còn đang chọn vải, bộ dạng như chưa quyết định được
là sẽ chọn thứ nào, bà cụ nhỏ nhẹ nói: “Kiểu dáng này hôm qua đã bị người
khác mua rồi, cô đành chọn loại khác đi vậy.”

Người khách nữ thở dài một hơi, bà cụ lại bảo: “Hay là cô ra thương

lượng với cô gái kia kìa.” Vừa nói vừa chỉ một ngón tay qua, “Là cô gái cuối
hàng đó, cô thử hỏi xem cô ta có muốn tặng chăn cho cô hay không.”

Lý An Dân trượt chân một cái, suýt nữa ngã nhào, cái ngón tay như củ cải

kia đang chỉ về phía cô! Người khách nữ chậm rãi quay đầu sang, lại là cái tư
thế xoay người kinh hoàng kia, trước hết đầu quay ngược ra đằng sau, tiếp theo
mới đến cơ thể, trên gương mặt trắng tái còn có hai lỗ máu to đùng, không phải
là con ma nữ tối qua đi chung một đường đó sao? Có điều hôm nay ả ta không
mặc áo mưa, liếc mắt nhìn thoáng qua liền thấy được vết thương nơi cổ, là do
bị hung khí bén ngọt cắt qua nhưng không chém đứt hẳn mà để lại một lớp da.
Mỗi lúc cô ta chuyển động, cái đầu lại lắc lư qua hai bên, “Ra…ăăắắccc!!!”
một tiếng, đầu cô ả rớt ngược ra sau cổ, nơi vết chém máu thịt lẫn lộn, thậm
chí còn lờ mờ thấy được xương cổ trắng nhởn. Ả ma nữ vươn tay đặt đầu về
chỗ cũ, đi thẳng tới trước mặt Lý An Dân, cô ả hiển nhiên không nhận ra Lý
An Dân, chỉ nói mấy chữ hết sức ngắn gọn: “Chăn… chăn… của tôi…”

Lý An Dân dán chặt vào người Diệp Vệ Quân, sợ đến mức không dám

thở mạnh, Diệp Vệ Quân mở bọc vải đen ra, để lộ tấm chăn xanh lục hoa văn
mẫu đơn, ma nữ liền với tay vuốt ve mặt vải mấy lượt, sau đó đặt hai tờ tiền
giấy lên trên vải, Diệp Vệ Quân nhỏ giọng nói: “Yên tâm, hai ngày nữa đến lấy
là được.”

Ma nữ dường như rất vừa ý, cái miệng toét rộng nở một nụ cười kinh dị,

cũng không cầm vải mà lắc lư đầu đi ra cửa sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.