TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 201

lặn xuống sông mò người, mà không biết lúc được vớt lên thì còn sống hay đã
chết? Vừa nghĩ thôi đã thấy hãi rồi.

Ăn mì đen nóng hổi xong, dạ dày được thỏa mãn, Lý An Dân mới vỗ

bụng dựa vào sô pha, Diệp Vệ Quân mở bọc vải đen lên trên bàn trà ra, buồn
bực hỏi: “Tiểu thư à, em mua cái này để làm gì vậy?”

“Bọc chăn ấy, hôm nay em đi bật lại hai cái chăn bông.” Lý An Dân thấy

tấm vải này màu sắc có vẻ tươi quá, khi nãy trong ánh đèn vàng nhìn không
đến nỗi, giờ mở ra coi lại dưới bóng đèn huỳnh quang nhìn sao cũng thấy chói
mắt.

Diệp Vệ Quân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cô: “Đây là vải dùng

làm chăn liệm, chăn cho người chết, em muốn lấy nó đắp lên người sao?”

Lý An Dân ngớ người, cô mua vải làm chăn liệm lúc nào cơ chứ? Nghĩ

mãi vẫn không nhớ ra được! Hôm sau tan học, Diệp Vệ Quân cùng cô đi lấy
chăn bông, đến khúc quanh nọ, tiệm vải vẫn còn nguyên đó, nhưng đã biến
thành tiệm bán vải liệm rồi. Không ngờ lại chạy vào tiệm bán vải liệm mua vỏ
chăn! Vì cớ gì hôm qua lại không chịu nhìn kỹ bảng hiệu đằng trước một chút
cơ chứ? Hơn nữa trước cửa tiệm còn treo một dải băng tang, chẳng biết cô bị
cái gì làm mờ mắt nên mới không để ý thấy.

Đến nay nhìn lại, cách bài trí trong tiệm không khác là mấy so với hôm

qua, chủ tiệm vẫn là bà cụ ấy, nhưng bà ta nói chưa bao giờ gặp Lý An Dân,
cũng không hề nhớ có bán vải cho cô, vì thế đương nhiên không chịu nhận lại
hàng, khi đó trả tiền lấy vải cả một mẩu biên lai cũng không có, Lý An Dân chỉ
có thể tự trách mình xui xẻo.

Diệp Vệ Quân đưa cô đến quán trà gần đó dùng bữa tối, chọn một cái bàn

gần cửa sổ, từ góc này có thể trông ra ngoài phố, quan sát được tình hình ở đầu
ngõ, lúc này có không ít sạp hàng đã bắt đầu thu dọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.