TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 211

quay sang nhìn Diệp Vệ Quân: “Là anh làm à?” Thật ra chẳng cần
phải hỏi, ngoại trừ anh cũng không còn ai làm những chuyện như
vậy, hóa ra lại là người mặt ngoài lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp,
nếu không cũng sẽ không thường xuyên cho nó ăn mấy miếng khô
bò ngâm nở.

Lý An Dân chợt xúc động muốn nhào tới ôm anh, nhìn anh ngồi

xổm xuống đất nhổ cỏ dại, ngẫm nghĩ một hồi lại thôi, anh chàng
này… Có đôi lúc rất thẹn thùng, nhiệt tình quá có thể sẽ khiến anh
cảm thấy lúng túng.

Lý An Dân ngồi xuống theo anh, trên mặt nở một nụ cười lấy

lòng, tiếc là không có cái đuôi dài như mèo, bằng không chắc chắn
sẽ ngoe nguẩy mấy cái để tỏ ý quấn quýt, Diệp Vệ Quân cúi đầu
nghiêng mắt nhìn cô, trên mặt không tỏ ý gì cả, nhưng ánh mắt thì lại
chớp mấy cái, Lý An Dân xem như đây chính là biểu hiện ngại
ngùng của người làm việc tốt lại không muốn ai biết. Cô cười khúc
khích móc ra một cái phong bì từ trong túi, bên trong có một cái
chăn bông làm bằng giấy ngũ sắc và một con cá giấy, cô bắt chước
cách làm khi nãy của Diệp Vệ Quân, dùng gạo rắc một vòng quanh
miếu thờ, trong vòng thì đốt phong bì, bên ngoài lại đốt một ít vàng
mã linh tinh, thầm nghĩ chắc hẳn là chẳng có ai lại tệ đến độ đi tranh
đồ ăn và đồ ủ ấm với một con mèo cả.

Thế lửa đang hừng hực, chợt nghe ở sau vang lên một tiếng kêu

to “Meoo…”, Lý An Dân lập tức quay đầu lại, nhìn theo hướng tiếng
kêu phát ra, chỉ thấy một con mèo đen nằm phủ phục trên cành cây
cách đó không xa, cái đuôi vểnh lên cao, chót đuôi đong đưa qua lại,
là động tác quen thuộc của Mây đen những lúc nó thấy vui vẻ.

Lý An Dân đứng dậy tiến lên vài bước, Mây đen búng người

xoay vòng ba lượt, tung mình biến mất trong ánh dương quang rạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.