TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 210

cúng áo. Diệp Vệ Quân không đi miếu Bạch Phục, mới sáng sớm đã
chở Lý An Dân từ bãi ruộng hoang ở sau văn phòng chạy thẳng ra
ngoài trấn, đến khu mồ hoang sau núi mới dừng xe.

Lý An Dân nhận thấy cảnh sắc nơi này hết sức quen thuộc, phía

Tây khu mộ hoang là một khúc sông nhỏ, xa xa là một sườn dốc đất,
đây không phải chính là chỗ ma nữ dắt cô đến sao? Từ nơi này đi về
phía đường ngầm thì đúng là một đường thẳng tắp, cứ đi liền tới,
xem ra Tiếp tang bà nói đây là đường tắt quả không sai.

Hai người đốt quần áo ở bờ sông, Diệp Vệ Quân lấy gạo rải

thành một vòng tròn, lại đốt quần áo và tiền âm phủ ở trong đó, bên
ngoài vòng cũng đốt thêm một ít tiền và quần áo vàng mã, Lý An
Dân thắc mắc: “Sao phải làm vậy ạ?”

Diệp Vệ Quân mỉm miệng cười: “Đốt ở ngoài vòng tròn là cúng

cô hồn, để bọn họ không tới tranh giật, Tiếp tang bà nói bữa nay cấm
ma quỷ lang thang ra khỏi mộ, nhưng ai mà biết được? Cẩn tắc vô áy
náy mà, cứ đề phòng một chút vẫn hơn.”

Đến khi quần áo giấy tiền đốt xong sạch sẽ rồi, Diệp Vệ Quân

muốn chạy xe về nhà, Lý An Dân bỗng kéo anh lại: “Có thể chở em
tới chỗ này được không? Không xa lắm đâu.”

Diệp Vệ Quân nhíu nhíu mày, cũng không hỏi chỗ nào mà chở

cô chạy thẳng đến gò đất chôn chú mèo Mây đen, Mây đen là ân
nhân cứu mạng của Lý An Dân, tất nhiên vào ngày lễ thế này cũng
không quên được nó.

Sau khi đến nơi cô ngạc nhiên phát hiện gò đất vốn chỉ cắm mỗi

một cành liễu, nhưng không biết từ lúc nào đã được người ta dùng
gạch xây lên một gian miếu thờ nho nhỏ, theo trực giác Lý An Dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.