TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 222

Lý An Dân chợt nóng lên, lại nhớ tới bà nội ở nhà, chỉ hận không thể
mọc cánh lập tức bay về với ông bà.

Lý An Dân rất có cảm tình với Triệu Tiểu Vi, khi trước còn cho

rằng mình đồng ý như vậy là quá manh động, nhưng đến giờ một
chút băn khoăn cũng không còn nữa. Một cô gái hiểu chuyện đến
thế, không giúp đỡ thì có phải quá nhẫn tâm rồi không?

Ăn tối xong, Lý An Dân bị Triệu Tiểu Vi kéo lên phòng ngủ,

gian phòng không lớn, rèm cửa in hoa nhí, ga trải giường cũng in
hoa nhí, trên giường có mấy con búp bê vải, một túi vải vụn, bên
cạnh bàn học có đặt một chiếc bàn hình chữ nhật, bên trên có đệm
bông, rất giống bàn cắt quần áo ở mấy tiệm may, toàn bộ phòng ngủ
được bài trí không khác gì một xưởng may thủ công.

Triệu Tiểu Vi nói từ bé cô đã thích làm đồ thủ công, khi rảnh rỗi

không có việc gì làm liền may may vá vá, túi đựng điện thoại, túi
xách, thậm chí cả quần áo búp bê cũng là tự tay cô làm hết. Cô còn
lấy ra một con búp bê nhựa rất xinh xắn, ngại ngùng nói: “Tóc của
búp bê này cũng là do mình tết từng sợi ấy, thích kiểu tóc nào thì tết
kiểu đó.”

Lý An Dân không hề có khiếu đối với mấy việc cần khéo tay

này, hồi tiểu học cứ khi nào đến giờ thủ công là cô lại phải nhờ bạn
cùng bàn giúp đỡ, đối với tay nghề bậc này cũng chỉ có thể ngợi ca
quá thần kỳ, phục sát đất, ví như đang ở thời xưa, Triệu Tiểu Vi ắt là
mẫu mực của dâu thảo vợ hiền.

Tắm rửa xong, Triệu Tiểu Vi ngồi trước bàn trang điểm chải

tóc, tóc của cô rất dài mượt, ngồi trên ghế mà lọn tóc gần như chạm
hẳn xuống đất, che khuất hết cả tấm lưng, từ phía sau nhìn lại giống
hệt như một bức mành bằng tơ đen dày đặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.