TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 224

Lý An Dân cố thức đến tận khuya, cuối cùng không chịu nổi

nữa rồi, liền tựa vào đầu giường thiếp đi, giấc ngủ không sâu, cũng
không biết đã chợp mắt được bao lâu, bên cạnh đột nhiên có tiếng
động, Triệu Tiểu Vi vén chăn bò xuống giường, loạng choạng đi về
phía cửa, có lẽ là đi vệ sinh. Lý An Dân ngái ngủ nhìn cô bước ra, lại
tiếp tục nhắm mắt, hồi lâu sau không nghe thấy tiếng người trở lại,
trong lòng đánh thót một cái, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, cô lao
xuống giường chạy thẳng ra ngoài.

Rất nhanh Lý An Dân tìm được phòng vệ sinh, cửa khép hờ,

đèn không bật, nhưng tiếng vuốt tóc sàn sạt từ bên trong dội ra nghe
rất rõ, cô có chút rụt rè, khẽ đẩy cửa ra thì đã thấy ngay Triệu Tiểu Vi
đang đứng thẳng trước bệ rửa mặt, hai tay giơ lên không biết đang
làm gì. Lý An Dân khẽ hỏi: “Tiểu Vi, cậu làm gì thế?”

Hoàn toàn không chút phản ứng, tiếng tóc cạ vào nhau càng lúc

càng rõ rệt, roạt… roạt…, hệt như tiếng móng tay ra sức cào vào da
đầu vậy.

Lý An Dân mò mãi trên tường không thấy công tắc đèn đâu,

liền quay lại tiến đến gần hơn mấy bước, lập tức bị hình ảnh phản
chiếu trong gương làm cho giật bắn mình. Triệu Tiểu Vi quấn bím
tóc thật dài quanh cổ, chỗ bím tóc cọ vào da thịt phát ra từng tiếng
“rạo rạo”, hai mắt nhắm chặt, mặt hướng lên trên, miệng há to hết
cỡ, đầu lưỡi đỏ hồng từ trong miệng le thật dài ra bên ngoài, bộ dạng
này rõ ràng là của một con ma treo cổ! Nếu cứ để kệ cô, nói không
chừng cô có thể tự siết cổ mình cho tới chết,

Lý An Dân cố nén cơn sợ hãi, bước tới tóm lấy hai tay Triệu

Tiểu Vi, khẽ kêu lên: “Tiểu Vi, mau tỉnh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.