TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 228

mạng mình này. Cũng phải thôi, giữ nó lại rồi lỡ bị siết cổ nữa thì
biết làm sao bây giờ? Đầu tóc không thể nào quan trọng hơn tính
mạng được.

Diệp Vệ Quân lại hỏi: “Trang phục biểu diễn là của em à?”

Triệu Tiểu Vi gật đầu, trên mặt chợt hiện rạng hồng: “Do em tự

làm, hồi cuối năm lớp Mười hai có lễ tốt nghiệp, lớp bọn em diễn
kịch, bạn nữ đóng vai công chúa để tóc ngắn, nên để cho phù hợp em
đã đính thêm tóc giả xuống dưới mũ, lần lễ hội đón xuân này, tiết
mục đơn của em có phong cách tương tự, vì thế em mới lấy ra
dùng…

Phải nói Lý An Dân vô cùng bái phục cô bạn, ngay cả trang

phục biểu diễn cũng có thể tự làm được, thật rất khéo tay, ai cưới
được cô quả là hạnh phúc. Diệp Vệ Quân không để ý tới mấy chuyện
râu ria, chỉ nhằm vào trọng tâm của vấn đề mà hỏi: “Còn nhớ là mua
tóc giả ở đâu không?”

Triệu Tiểu Vi liếc trái liếc phải mấy lần, xoa xoa tay ấp úng:

“Thật ra thì… Tóc giả này em tìm được trong bình hoa dưới tầng
hầm ở biệt thự. Dưới tầng hầm ấy có một cái máy khâu đạp chân
kiểu cũ, mấy thứ nhỏ nhắn thì có thể may tay được, nhưng may quần
áo thì cần phải có đường may chỉnh tề, thế nên phải dùng đến máy
may, bữa đó lúc thay kim em sơ ý làm rơi xuống đất… Em cúi xuống
tìm, trong khi tìm phát hiện được bộ tóc giả kia… Lúc đó em lỡ tay
làm vỡ bình hoa kia rồi, cái bình hoa… Trước khi dọn nhà em từng
thấy qua, bà em bảo đó là vật kỷ niệm lúc ông bà ngoại em kết hôn
để lại, đồ cổ rất quý giá, bởi vậy em mới không dám nói chuyện này
ra…” Khuôn mặt cô đầy áy náy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.