TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 45

miệng sùi bọt mép, vẻ mặt ngây dại, ai nói gì cũng không thèm để ý, chỉ ôm
gối vào trong ngực mà đưa qua đưa lại, cứ như thể đang ru con.

Lý An Dân ngửi thấy trên người cô một mùi hoa quế ngọt đậm, trong đó

còn lẫn cả mùi ngầy ngậy của tinh dầu, không giống như hương hoa tự nhiên.
Trước khi các cô rời đi, Hoàng Lệ Quyên đột nhiên nhảy xuống giường, túm
lấy áo Lý An Dân mà gào khàn cả giọng: “Cô ta theo tới rồi! Vương Giai mới
chết cũng tới rồi, cứu tớ, cứu tớ! Tớ mà chết là đến phiên các cậu! Ai cũng
không thoát! Các cậu phải cứu tớ! Nhất định phải cứu tớ! Tớ không muốn
giống Vương Giai… Tớ không muốn chết!!!”

Lý An Dân vĩnh viễn sẽ không quên được vẻ mặt Hoàng Lệ Quyên khi

đó, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng, lại toát lên khát vọng muốn sống mãnh liệt.
Cô túm chặt tay Lý An Dân mãi không buông, móng tay bấm sâu vào da thịt,
cứ như đang bám vào cọng rơm cứu mạng. Lý An Dân cũng hi vọng mình là
cọng rơm cứu mạng kia, nhưng đối với tình trạng của Hoàng Lệ Quyên thì cô
cũng chẳng có cách nào, không biết phải làm sao mới có thể giúp cô bình tâm
trở lại.

Cũng giống như Vương Giai khi trước, bác sĩ nói là do tâm thần phân liệt,

Hoàng Lệ Quyên lúc thì ngây dại, có lúc lại phát điên, khi loạn trí thì bê gối
đung đưa, lúc phát rồ lên thì dùng móng tay cào cấu khắp người. Nghiêm trọng
nhất là có một lần cô dùng dao gọt hoa quả đòi chặt tay của mình, khóc lóc nói
là muốn cắt bớt đỏ trên người, nhưng ngoài cô ấy ra, không ai có thể thấy được
cái bớt đỏ ấy thế nào.

Đêm hôm đó, Lý An Dân thăm bệnh xong về nằm trên giường trằn trọc

không yên, muốn xuống bếp uống nước nhưng bên ngoài không có đèn, cô
cũng không dám đi ra ngoài. Cũng chẳng thể nào khác được, ngày trước không
tin ma quỷ gì hết, dù đi đường ban đêm cũng không sợ, bây giờ thì khác rồi,
gió thổi cỏ lay cô cũng giật mình nghĩ tới ma.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.