TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 595

kho hàng canh giữ, chỉ có bốn người lão Hải mới là vệ sĩ luôn một mực đi theo
hộ tống bên người Tống Ngọc Linh.

Đến buổi tối, bốn người lão Hải vẫn như thường lệ túc trực bên ngoài cửa

kho canh gác, trong kho hàng chỉ còn lại ba tên đàn em theo dõi. Lúc này Lý
An Dân đang ngồi giữa hai cái lồng sắt nghe Diệp Vệ Quân và Pháo Đồng tán
gẫu, Tống Ngọc Linh tới kêu cô qua gian nhà kho cách vách ngủ, Lý An Dân
tất nhiên không chịu đi, hai người bạn còn đang bị nhốt ở trong lồng, cô có thể
an lòng ngủ được mới là lạ.

Tống Ngọc Linh cũng không miễn cưỡng, tự mình đem chăn nệm ra trải

xuống đất cho cô nằm nghỉ, Lý An Dân không hề khách sáo mà nói: “Cô đừng
tưởng làm như vậy tôi sẽ cảm ơn cô, lúc này rồi còn giả vờ giả vịt tử tế làm
gì?”

Tống Ngọc Linh không thèm để ý, cười rộ lên, nói: “Đây là phép lịch sự

căn bản khi đãi khách, lời cảm ơn suông đối với tôi mà nói chẳng có tí giá trị
nào.”

Lý An Dân nắm sợi khóa xích dùng sức giật hai cái, bừng bừng lửa giận

hỏi vặn cô ta: “Nhốt người ta trong lồng sắt mà cũng kêu là lịch sự à?”

Tống Ngọc Linh đẩy gọng kính, đưa tay vỗ nhẹ lồng sắt, nói rất đương

nhiên: “Trong này có phải khách đâu, là vật sở hữu tư nhân đấy chứ, đợi đến
khi thiết bị được vận chuyển tới rồi, tôi sẽ xem xét cải thiện hoàn cảnh sống
cho bọn họ, cô không cần phải lo lắng.”

Lỗ tai Lý An Dân giật giật, thận trọng hỏi: "Thiết bị gì kia?”

“Đồ dùng hằng ngày ấy mà.” Tống Ngọc Linh ngồi xổm trước tấm nệm,

một tay vịn lồng sắt, tay kia chống xuống đất, dùng ánh mắt ngập tràn hứng
thú đảo qua đảo lại trên mặt Lý An Dân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.