TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 610

Pháo Đồng gãi gãi đầu, quay ra đằng sau bắt chuyện: “Em gái, thật xin

lỗi.” Vừa nói vừa giảm dần tốc độ, không còn dám càn rỡ nữa.

Lý An Dân mới rồi bị ngã, vừa khéo quệt vào mặt ngoài vết thương trên

bả vai Diệp Vệ Quân, trên mặt dính đầy máu loãng, cô vội vàng ngồi thẳng,
không hề dám liếc nhìn qua, cảm giác như hai tay quá dư thừa, chẳng biết để
đâu cho gọn.

Diệp Vệ Quân cầm chiếc áo lót ở bên cạnh sang lau mặt cho cô, kéo cổ

tay cô lại, thấp giọng hỏi: “Em sợ anh ư?”

Lý An Dân quả đúng là đang rất sợ, vô số loại cảm giác sợ hãi trộn lẫn

vào với nhau, khiến cho cô không thể nào phân biệt rõ ràng bản thân cô rốt
cuộc đang sợ cái gì, hay sợ hãi người nào? Mà cũng có lẽ là đang sợ mọi sự
phiền hà?

Trương Lương xoay súng, bảo: “Em nói này anh Diệp, anh đúng ra là

không nên đến, một mình em cũng có thể giải quyết xong xuôi, tội gì cứ phải
chạy nhiều cho mệt.”

Diệp Vệ Quân chỉ cười cười, không hề lên tiếng, cũng không buông Lý

An Dân ra, mà kéo cô vào trong ngực rồi ôm chặt lấy. Lý An Dân không dám
nhúc nhích, xông vào trong mũi là hỗn hợp của mùi thuốc sát trùng trộn lẫn
với mùi da thịt thối rữa, hai cánh tay với những vết lở loét loang rộng nằm
ngay dưới tầm mắt, siết chặt ngang ngực cô, chặt đến mức khiến cho cô không
thể nào thở nổi.

“Chúng ta... hiện tại đang đi đâu?” Lý An Dân cựa quậy hai ba cái tượng

trưng.

Diệp Vệ Quân lập tức thả lỏng tay ra, đáp: “Có một con đường tắt xuống

núi, ngay phía trước thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.