TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 674

Sắc mặt Lưu Phi tái nhợt, lùi lại đến bên giường ngồi phịch xuống, lắc

đầu thều thào: “Là cậu làm! Nhất định là do cậu làm...”

Lý An Dân ném mớ tóc dài ấy xuống đất, vỗ tay, nhẫn nhịn giải thích:

“Thực sự không phải, tớ họa có điên mới biến phòng vệ sinh thành ra như vậy,
có phải chỉ mỗi mình cậu dùng đâu.” Cô hất những sợi tóc trên chậu rửa mặt
xuống sàn, cầm chổi gom hết tóc lại một chỗ, để phòng hờ lỡ xảy ra chuyện gì
còn cẩn thận lấy một chút bột trong Long quy ra vẩy lên.

Mớ tóc gặp phải bột trừ tà nhanh chóng co rút lại rồi khô héo, tỏa ra một

mùi hôi thối rữa nát. Lý An Dân hết sức quen thuộc với cái mùi này, ngửi
nhiều nên cũng có sức miễn dịch, riêng Lưu Phi thì chịu không nổi phải bịt
chặt miệng mũi, cất giọng buồn bực hỏi: “Cậu làm cái quái gì thế? Thối muốn
chết!” Lý An Dân dùng giấy báo gom hết số tóc còn lại xong xuôi, mở cửa sổ
ra cho thoáng khí, nói với cô ta: “Một lát là bay hết mùi thôi mà.” Sau đó cô
dọn dẹp bồn rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt thay quần áo, nhét hộp diêm vào
túi áo, xách túi lên, cầm theo gói giấy báo đi ra ngoài.

Lưu Phi ngăn cô lại: “Đừng có đi! Giải thích cho rõ ràng đã chứ.”

Lý An Dân nhìn qua đồng hồ treo tường, bảo: “Cũng không còn sớm nữa,

tớ phải lên lớp rồi.”

Lưu Phi nói: “Hôm nay tớ không có tiết.”

Lý An Dân phát mệt với cô nàng đỏng đảnh này, đáp gọn: “Nhưng hôm

nay tớ có.”

Lưu Phi tức giận, lồng lên rống về phía cô: “Bớt nói nhảm đi! Ai mà

không biết cái lớp của cậu là lớp cưỡi ngựa xem hoa, toàn một lũ nửa chừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.