TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 688

Lý An Dân nắm chặt Long Quy, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi

ngơ ngẩn trên giường, mãi đến khi chân trời hiện lên sắc trắng bạc, cô mới tựa
vào đầu giường mơ màng thiếp đi. Kết quả ngủ chưa được bao lâu thì đã bị
người ta lay dậy, tông giọng cao vút chói tai của Lưu Phi như sấm nổ oang
oang trên đầu: “Này! Đã xảy ra chuyện gì thế! Cậu đứng dậy ngay cho tớ! Lập
tức khai báo cho rõ ràng!”

Lý An Dân bị cô ta lay đến mức bụng dạ lộn tùng phèo, hai mắt khẽ mở,

hỏi giọng mềm như bún: “Cái gì... có chuyện gì... Từ từ rồi nói.”

Lưu Phi bịt mũi hô lên: “Cậu không ngửi thấy gì à? Thối muốn chết,

giống y như cái mùi thối ở trên mớ tóc ngày hôm qua, rốt cuộc cậu đã giải
quyết được nó chưa?”

Lý An Dân cố nâng người ra khỏi giường, tới cửa phòng vệ sinh nhìn một

lát, cái đầu tóc đã không còn, chỉ còn những bãi nước tràn lan trên mặt đất, tất
cả đều là chất nhầy màu xanh lục, phát ra thứ mùi gay mũi, nước bên trong bồn
rửa mặt cũng trở nên sền sệt đục ngầu.

Lý An Dân ngáp dài rồi nói: “Giải quyết thì đúng là giải quyết rồi...

Nhưng nguyên do vẫn còn chưa rõ.”

Lưu Phi phẩy tay, cất giọng cay nghiệt: “Kệ xác nó là do nguyên cớ gì, cứ

giải quyết sạch toàn bộ là được. Ê! Có thật là cậu đã quét sạch nó rồi chứ?”

Lý An Dân thành thực trả lời: “Không dám đảm bảo, nếu cậu còn chưa

yên tâm thì cứ đổi phòng khác đi, tớ đề nghị cậu tốt nhất nên đổi phòng.”

Lưu Phi liếc xéo nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng nhấn mạnh

từng chữ một: “Đừng có mà mơ.” Giọng điệu không mặn không nhạt, có chút
khinh người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.