TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 778

muốn móc một bộ phận nào quan trọng lắm trên người cô ra ngoài. Cô thấy vô
cùng khó thở, có muốn mở miệng cũng chẳng lấy đâu ra sức, chỉ gắng gượng
thở dốc từng hơi, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán.

Quầng sáng trong đèn Khuy hồn mỗi lúc một ảm đạm hơn, mùi thịt thối

rữa nồng nặc tràn ra, ông chủ Lư Ngư khẩn trương hỏi: “Như thế này là sao?
Không lẽ đã xảy ra sự cố gì ư?”

Quản sư phụ lớn tiếng quát: “Bên trong, nói một câu! Có được hay

không? Không được thì lập tức ngừng!”

Lý An Dân ngửa thẳng cổ, há to miệng, co giật một lúc lâu mới lạc giọng

lên tiếng: “Đừng kéo lão ra ngoài, bây giờ ngoài đó dương khí quá nặng, bà lão
chỉ cần vừa ra bên ngoài là tiêu tán ngay! Nhanh, nhanh! Lão không chịu nổi
nữa rồi!”

Đây là giọng nói của Quan hoa bà, Lý An Dân thầm lấy làm kinh hãi, cô

cho rằng bà lão này đã đi lâu rồi, không ngờ vẫn còn trong cơ thể cô. Quản sư
phụ cất giọng đề phòng: “Có vấn đề gì với giọng nói của em thế? Bà là ai?”

Lý An Dân từng bị Quan hoa bà túm lấy eo, cô biết lực tay bà cụ mạnh

thế nào, nghe giọng điệu của bà lão thì hẳn là lúc này đang cố níu lấy bộ phận
nào đó trong cô để tự cứu lấy mạng, nếu cô dùng biện pháp cứng rắn để lôi ra,
chỉ e cái phần bị bà lão túm chặt cũng sẽ bị lôi tuột ra cùng một lúc.

Nghĩ đến điểm này, Lý An Dân vội vàng dằn ngực lại mà hô to: “Bây giờ

là em, là Lý An Dân đây, mau dừng lại! Mau ngừng! Ở bên chỗ em có một linh
hồn, cái anh đang kéo ra đó chính là hồn của bà cụ kia! Kéo nhầm rồi! Ngắt!
Ngắt!” Cô đau đến mức không thể chịu được nữa, khàn giọng kêu la, lúc cất
tiếng khóe miệng còn run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.