TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 788

Nếu đem hình phách coi như một loại không gian, trong tình huống hồn

khí là một lượng cố định, không gian càng bé thì nồng độ hồn khí càng đậm
đặc, ý thức dồn tụ càng cao, ngược lại không gian càng lớn thì hồn khí càng
dàn trải, ý thức sẽ bị phân tán. Độ rộng của ký ức cũng tùy theo người, não
không thể nào chủ động ghi lại hết thảy nội dung trong một phạm vi lớn, cần
phải dựa vào kích thích từ bên ngoài, ví dụ như hình ảnh, âm thanh, và các
nhân tố cảm quan, mới có thể hiện lên trong một quãng thời gian ngắn.

Lý An Dân cho rằng điều này cực kỳ giống với chứng bệnh của mình, có

một số chuyện nếu như không nhắc đến thì cô sẽ không hề nhớ ra, cũng không
phải thật sự quên, mà là cảm giác như không thể tập trung hồi tưởng được. Cô
ghi chép lại hết tất cả những gì mà Quan hoa bà phân tích, sau đó mới viết ra
suy nghĩ của mình trong lúc này.

Ông chủ Lư Ngư ngủ đẫy giấc rồi mới gia nhập vào nhóm thảo luận, kể

lại chuyện bất thường xảy ra với con rối bóng cho Quan hoa bà nghe, để bà cụ
phân tích giúp. Quan hoa bà cũng không nghĩ ra, chỉ đưa ra một khả năng lớn
nhất: Có thể do Lý An Dân đã từng bị thứ gì đó nhập vào người, mặc dù thứ ấy
sau này đã rời khỏi, nhưng cũng lấy đi một phần hồn khí trong cơ thể cô, chính
phần hồn khí bị lấy ra kia đã ảnh hưởng đến sự vận động bình thường của con
rối.

Lý An Dân nhớ lại cảnh tượng con rối bóng bò lung tung khắp nơi trước

khi bị nổ tung, vung nắm đấm nện vào lòng bàn tay, sực tỉnh mà nói: “Em từng
bị một con hồ linh nhập vào người, con hồ linh ấy nghe đâu đã hóa thành mị
rồi.”

Quan hoa bà bảo thế thì không sai đằng nào, dân gian có nói hồ ăn khí của

con người, mà trên sách cổ cũng ghi chép lại một số ví dụ tương quan, nhất
định là bởi nguyên nhân này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.