TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 847

Cô không muốn!

Lý An Dân liếc mắt nhìn sợi dây thừng đang lơ lửng trên đầu, sợ hãi đến

thấu tim, cô liều mạng giãy giụa, giật mạnh đầu la lên thất thanh: “Ông đừng
có tới đây, tôi không thể kết hôn với con ông được! Tôi đã có chồng rồi! Tôi…
Diệp Vệ Quân, Diệp Vệ Quân! Anh đang ở đâu? Anh mau đến đây! Mau đến
cứu em! Anh Vệ Quân, em van xin anh đấy, anh mau ra đây đi mà, mau đến
cứu em đi!”

Ông Lưu luôn miệng nói “Xin lỗi, xin lỗi!”, bò lên trên giường dùng đầu

gối chặn chân Lý An Dân rồi quấn sợi dây thừng quanh cổ cô, lại vòng hai đầu
sợi dây quanh hai cổ tay mình một vòng, ra sức siết chặt, mắt ngấn lệ, nói:
“Không có chuyện gì, ngoan, không có việc gì cả đâu, cố chịu một chút, lập
tức sẽ không đau nữa, cô đừng trách thằng Tu, tất cả mọi tội lỗi đều là do lão
Lưu này,”

Ông ta vừa bắt đầu đã dùng toàn lực, sợi dây thít chặt vào yết hầu, Lý An

Dân bị siết đến nỗi nghẹt thở, mặt sưng phồng, hai mắt trợn trắng, không kìm
được mà há to miệng, đầu lưỡi thè cả ra ngoài. Thở không ra mà hít vào càng
không được, cô đã chẳng còn tư duy được gì nữa, chỉ theo bản năng quẫy
mạnh thân thể, cố giải phóng mình khỏi nỗi khổ sở khủng khiếp này.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng động rất lớn, kế đó là tiếng

kêu thảm thiết của Lưu Tu. Ông Lưu run tay một cái, vội buông dâu thừng
nhảy xuống giường, còn chưa đi được hai bước bỗng nhiên cả người căng
cứng, ngực xô về trước một cái, một lượng khói đen rất lớn từ thất khiếu

[3]

của

ông ta phun thẳng ra ngoài, ông Lưu ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi
ngã rầm xuống, không động đậy.

[3]Thất khiếu: Bảy lỗ gồm hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.