TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 853

“Đi xuyên qua vườn ngô này, sau đó dò tìm ở sau núi, bên trong một cái

hang heo rừng có thể tìm ra được bảo bối mà tổ tiên họ Lưu truyền lại cho đời
sau”. Trương Lương cứ như không nghe thấy cô nói gì cả, vẫn tự biên tự diễn,
thích gì nói đấy.

Quản sư phụ chen miệng vào hỏi: “Anh nói lão Lưu còn sống không quá

ba ngày, là có ý gì?” Dù sao anh ta cũng ăn uống ở nhà ông Lưu cả nửa năm
trời, giữa đôi bên vẫn có chút tình nghĩa, biết rõ ông Lưu đã phạm tội nhưng
vẫn không kìm được mà quan tâm.

Trương Lương không hề để mắt tới anh ta, đưa mắt nhìn chăm chú vào Lý

An Dân, giọng nói không có chút gì là thân thiện: “Tôi không ngại soi gương
ra là chân tiểu nhân hay ngụy quân tử, nhưng những chuyện đã đồng ý với
người ta thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, bữa nay cũng muốn nói với cô cho
rạch ròi. Đừng phí công sức nữa, hãy về mà sống cuộc sống của cô cho thật tốt
đi, đừng dính dáng với những kẻ không nên dây vào. Chớ có như thiêu thân
nhảy vào lửa, cô nhảy không nổi đâu.”

Lý An Dân không trả lời trực tiếp, gần đây luôn có một đám người muốn

điều khiển cuộc sống của cô, cô chẳng thèm nghe lấy một chữ, chỉ hỏi: “Sao
anh lại có mặt ở đây?”

“Đi ngang qua tình cờ gặp thôi. Lệ Lệ thấy được hơi sài, cũng giống như

lúc cô phát hiện thấy thi thể ở Cẩm Hà Châu ngày đó, trùng hợp ngẫu nhiên ấy
mà.” Giọng điệu của Trương Lương rất tùy tiện, dường như chẳng ngại để cho
người ta biết là anh ta đang thuận miệng nói dối.

Lý An Dân nghe anh ta nhắc đến Cẩm Hà Châu, trong lòng thoáng động,

bất tri bất giác vuốt ve vết sẹo ở cổ tay trái, cô lắc đầu bảo: “Đây không phải
tình cờ, em cảm thấy cái gì cũng không phải tình cờ, trên cõi đời này chẳng có
việc gì là ngẫu nhiên hết, em cũng không có ý tìm hiểu sâu hơn, chỉ cần có thể
nhìn thấy Diệp Vệ Quân là được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.