TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 854

Trương Lương hé môi cười khẩy: “Cô muốn gặp à? Tôi thực sự nhìn

không ra, cô nhận ra Trương Lương tôi trước hết là nghĩ đến anh Diệp thật
sao? Chí ít cô cũng phải bày tỏ cho tôi xem rốt cuộc cô muốn gặp anh ấy đến
nhường nào chứ?”

Muốn thấy ư? Được! Cho anh thấy!

Lý An Dân không nói hai lời, nhào xuống đất quỳ cái phịch, “Em dập đầu

lạy anh, van xin anh, anh nói cho em biết anh ấy đang ở chỗ nào. Nếu quả như
anh không tiện nói ra, vậy thì cho em một cái gợi ý cũng được, em phải làm
thế nào mới có thể nhìn thấy được anh ấy?” Vừa nói cô vừa cụng trán xuống
đất.

Quản sư phụ tức tốc kéo cô dậy, máu nóng bốc lên đầu, rống lên với

Trương Lương: “Mẹ kiếp mày có còn là đàn ông không? Đừng có ở đó mà lên
mặt! Bắt một cô gái phải quỳ xuống lạy lục mày như thế mà được à!”

Lý An Dân thật chẳng dám nói với Quản sư phụ rằng, thực ra lúc mới vừa

gặp mặt anh ta cũng là cái dạng này, chẳng tốt lành hơn Trương Lương bao
nhiêu cho cam. Giờ cô muốn nhờ vả người ta thì phải tự hạ mình xuống, dưới
gối cô chẳng có hoàng kim, chỉ có đất vàng mà thôi.

Tuy nhiên phản ứng của Trương Lương lại ngoài dự tính của hai người,

anh ta cũng quỳ rạp xuống, Lý An Dân dập đầu lạy ba cái, anh ta dập đầu luôn
sáu cái, sau đó đứng dậy, sải bước tới, nắm cổ áo cô mà nhấc bổng lên, mạnh
đến mức hai chân của cô cơ hồ lơ lửng khỏi mặt đất, anh ta trợn mắt, rống lên:

“Nhìn cái mặt sưng húp như cái đầu heo của cô đi! Con bà nó, cô có ngu

thì cũng vừa vừa thôi chứ? Đêm hôm khuya khoắt mà cô cũng dám đi theo một
gã đàn ông xa lạ à! Lại còn tới cái chốn vắng vẻ như thế này! Rốt cuộc thì cô
có biết thế nào là nguy hiểm không? Đầu óc cô chứa toàn là dòi bọ không hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.