TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 857

vẫn luôn lừa dối tôi, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ làm hại tôi, ngoại trừ anh
ấy ra, tôi không biết phải nghe ai cả, có một số việc… vượt ra ngoài lẽ thường,
tôi thực sự không tài nào đoán nổi.”

Trương Lương bảo: “Được, thế thì cô cứ việc đi tìm anh ấy đi.”

Anh ta trở lại, ôm Lệ Lệ vào lòng rồi vỗ về, thân thể cô bé vẫn co rúm,

không ngừng run rẩy, trong cổ họng phát ra những tiếng kêu rên rất khẽ đứt
quãng, dường như ban nãy đã bị tiếng hét chói tai kia dọa cho sợ lắm.

Lý An Dân thấy Trương Lương muốn bỏ đi, liền chạy vội tới trước hai

bước, hỏi gấp: “Anh còn chưa nói cho tôi biết Diệp Vệ Quân đang ở đâu!”

Trương Lương nhìn Quản sư phụ đang đứng ở sau lưng cô, khẽ hất hất

cằm, Lý An Dân tức khắc hiểu ý anh ta, cô nói với Quản sư phụ: “Thật xin lỗi,
em có chút chuyện cần nói riêng với anh ta một lát.”

Quản sư phụ không an tâm khi để cô ở lại một mình với nhân vật nguy

hiểm kia, Lý An Dân bảo: “Không sao đâu ạ, anh ta là anh em của chủ… của
bạn trai em, quen biết từ lâu.”

Quản sư phụ hung hăng lườm Trương Lương một cái, rất thức thời, nhét

hai tay vào túi quần sau rồi quay đầu đi ra xa. Anh ta đi không xa lắm, chỉ cách
chừng hơn trăm mét, không nghe được tiếng nói chuyện nhưng vẫn tiện cho
việc quan sát bảo vệ.

“Bạn bè mới quen của cô cũng không tệ lắm, chỉ là còn quá non, không

đối phó được với mấy chuyện khó nhằn.” Trương Lương nhếch môi cười, một
đạp vừa nãy của anh ta dùng đến năm phần sức, không phải ai cũng chịu đựng
được, đằng này Quản sư phụ không những có thể chịu được mà còn không hề
rên một tiếng, chính là dạng người cứng cỏi mà Trương Lương rất ưa thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.