TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 886

“Rắn! Là rắn! Rất nhiều rắn, cô không thấy sao?” Hằng hà vô số những

con rắn chen chúc nhau, tạo thành một “cơn thủy triều rắn”, chặn kín cả lối
vào, mà số lượng của chúng còn không ngừng gia tăng, thân rắn cọ xát lẫn
nhau tạo thành thứ âm thanh dinh dính rõ nét, thậm chí còn có thể ngửi thấy
được mùi tanh tưởi ẩm thấp chỉ riêng loài bò sát mới có.

Tống Ngọc Linh hỏi: “Rắn có hình dạng thế nào? Là rắn thường hay là

rắn độc?”

“Không biết nữa, là rắn hoa, mà hoa văn trên người chúng không giống

nhau! Nhiều lắm, toàn bộ quấn chung một chỗ, không thấy rõ được, khỉ thật!
Sao lại không cùng một loại được nhỉ? Đây nhất định là ảo giác của tôi! Nhất
định là chứng ảnh nhiễu chứ chẳng sai đi đâu được!”

Tống Ngọc Linh lui đến bên người Lý An Dân, nói một cách tỉnh táo:

“Không phải đâu, hẳn là tôi không nhìn thấy được. Một hệ thống hang động
khổng lồ thế này vì sao còn chưa bị phát hiện ra? Chỉ có một khả năng thôi,
động này đã bị người ta động tay động chân, có người bày ra phép che mắt để
đánh lừa các giác quan, những gì tôi thấy đều là giả, thứ mà cô chứng kiến mới
là thật.”

“Cô nói đùa gì vậy? Cô đừng làm tôi sợ chứ, bọn chúng đang bò qua đây

kìa, nên làm thế nào đây?” Đầu Lý An Dân như muốn nổ tung ra, miệng thì hỏi
thế, nhưng người thì đã phản ứng theo bản năng mất rồi- chính là quay đầu
chạy trối chết! Tống Ngọc Linh cái gì cũng không thấy được, chỉ có thể chạy
sát theo cô.

Bầy rắn bò với tốc độ rất nhanh, khí thế ngập trời ngập đất như một cơn

sóng triều ập đến, Lý An Dân không dám quay đầu lại nhìn, dùng tốc độ chạy
nước rút mà vắt chân bỏ trốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.