TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 916

Âm hỏa, bởi vậy mới có thể chịu đựng được hồn khí của người chết và giữ nổi
cái thai trong bụng.

“Anh… anh nói về bọn em cứ như là một sản phẩm máy móc do con

người ta tạo ra vậy sao?” Lý An Dân khổ não lên tiếng.

“Thật xin lỗi, em gái, anh không nghĩ ra được câu từ nào tốt hơn nữa,

thực ra thì con người cũng có khác chi máy móc nhân tạo đâu? Em chẳng có gì
khác biệt với bọn họ cả, chẳng qua là phương thức ra đời có hơi khác nhau mà
thôi.” Diệp Vệ Quân vuốt tóc cô: “Cuộc sống của em không phải một màn kịch
rối, em có người nhà, có bè bạn, có kinh nghiệm sống của riêng mình, chỉ có
phương hướng phát triển của em là bị người ta dẫn dắt mà thôi.”

“Người nhà của em cũng là do người ta cố ý sắp đặt ư? Bà nội em cũng

biết chuyện của bọn anh sao?” Lý An Dân cảm thấy chắc chắn bà nội cô đã
biết được chút ẩn tình gì đó.

Diệp Vệ Quân lắc đầu: “Bà ấy chỉ nhạy cảm hơn người thường một chút

mà thôi, có lẽ đã nhận ra được gì đó. Em không cần hoài nghi, hai vợ chồng
ông Nghiêm là người lương thiện thực sự, bọn họ thật lòng quan tâm lo lắng,
yêu thương em, nếu không thì lúc còn ở phố Nam Hậu anh đã dắt em đi luôn
rồi.”

“Nghe giọng điệu của anh nói cứ như là cha ruột của em vậy.” Hồi còn ở

trong khu tập thể cho công nhân viên chức cũng thế, không có việc gì anh cũng
sẽ hỏi: Em gái này, kết quả bài chuyên ngành của em thế nào? Quan hệ bạn bè
có được tốt hay không? Hóa ra từ trước đó anh đã muốn nuôi cô.

“Anh phải có trách nhiệm đối với em, em gái à… Để cho em được ăn học

giống như một người bình thường, sau này khôn lớn trưởng thành rồi, hy vọng
em có thể hòa nhập vào với xã hội, đến khi tự lập được sẽ chẳng còn ai có thể
can thiệp vào cuộc sống của em được nữa.” Diệp Vệ Quân vén tóc Lý An Dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.