TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 983

các vật dụng trên giường thành những thứ cô ta đem theo, thay ga giường, trên
ga vẫn còn một chỗ bị nhuốm màu đỏ sẫm, chính là máu ở bả vai Cát Vân.

Lúc này Lý An Dân mới ý thức được, sở dĩ Cát Vân phải thay ga giường,

có lẽ chẳng phải vì bản thân cô ta có tính ưa sạch sẽ, cũng không phải vì yêu
thích những thứ xinh đẹp, mà là sợ máu của mình dây ra nhiễm bẩn giường
khách sạn, cô ta luôn ở trần đi ngủ, chỉ e là do sợ máu dính vào quần áo.

Lý An Dân đề nghị cô nên dùng băng gạc để băng lên những chỗ bị xuất

huyết, Cát Vân lại hỏi ngược: “Vì sao phải băng? Bịt lại rồi thì làm sao máu
bẩn có thể chảy ra được chứ.”

Lý An Dân không hiểu mà hỏi: “Trong cơ thể con người làm gì có máu

nào là bẩn? Nếu cứ bị chảy máu mãi như vậy thì không tốt cho cơ thể đâu, tốt
nhất là cô cứ dành ra chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra xem sao.”

Mặt Cát Vân trắng bệch, cười nói: “Tình huống của mỗi người đều khác

nhau mà.”

Lý An Dân nhìn những đóa hoa nhỏ trên ga giường màu hồng, nghĩ ngợi

một hồi, rồi dùng giọng có vẻ thản nhiên mà bảo: “Dạo này ở trước cổng
trường hay có một bác gái tới bày hàng ra bán, bác ấy chuyên thêu hoa trên
khăn tay, hoa mẫu đơn ý, tay nghề khá lắm, tôi thấy cô có vẻ thích hàng vải
thêu, lúc nào đi thử coi một chút xem sao.”

Cát Vân tức thì lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Tôi ghét nhất là hoa mẫu đơn,

nhìn thô tục chết đi được, nếu cần khăn tay xinh xắn, vậy ra cửa hàng cao cấp
thiếu gì.”

Nói xong, cô ta liền nằm xuống, dùng chăn cuốn thân thể trần trụi của

mình thành một cục, Lý An Dân thử gợi chuyện với cô ta, cô ta cũng chẳng
thèm để ý, giả vờ như đã ngủ say.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.