TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 985

Xuyên! Vải bọc màu vàng trên túi lại chính là da mặt của Lưu Quốc Xuyên!
Hai mắt ông ta trợn ngược lên trên, miệng còn bị nhét vào một mớ vải trắng,
làn da dưới mắt trái bị thêu một đóa hoa mẫu đơn đỏ chói.

Bác Hoa đưa cái túi bọc da người ra trước mặt Lý An Dân như vậy, nào

có ai dám cầm?

Hai chân Lý An Dân run lẩy bẩy, cố thử nói chuyện với bác Hoa xem sao:

“Bác là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại hại người khác? Có chuyện gì cứ
từ từ nói với tôi không được sao...”

Bác Hoa thế mà lại mở miệng ra thật, để lộ hai hàm răng khô vàng, đôi

môi bà ta càng lúc càng mở ra thật to, đầu lưỡi cũng thè ra ngoài, khắp nơi trên
mặt lưỡi là những vết lở loét mưng mủ, từng luồng khí đen từ sâu trong họng
của bà ta tuôn tràn ra bên ngoài.

Bác Hoa từng bước, từng bước tiến đến gần Lý An Dân, mức độ mở rộng

của cái miệng đã vượt khỏi phạm vi người thường, khiến cho da mặt cũng bị
kéo giãn đến mức biến dạng méo mó, khoang miệng như một hố đen hoàn toàn
có thể đút vừa cái đầu của một người vào trong ấy. Mà trên thực tế, dường như
bác Hoa cũng đang định làm như vậy, đưa cái miệng rộng ngoác chụp xuống
đầu Lý An Dân.

Lý An Dân vừa thấy tình thế không ổn, lập tức xé bao bột phấn trừ tà tung

thẳng qua, xoay người hướng về phía cầu thang chạy thục mạng, đằng sau cô
vang lên một tiếng rít chói tai. Lý An Dân cũng không dám quay đầu lại nhìn,
lao một hơi thẳng xuống dưới lầu, dưới sảnh tiếp khách đèn vẫn sáng, nhân
viên lễ tân đã nằm gục xuống ngủ thiếp đi, cô cũng không rảnh để mà nghĩ
ngợi nữa, nghiêng đầu đưa mắt nhìn quét một vòng, thấy bác Hoa đã đuổi theo
tới nơi, tức tốc đẩy nhanh tốc độ mà chạy gấp ra bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.