TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 986

Lúc này cô rất hối hận, khi nãy không nên chạy xuống lầu mà phải chạy

lên trên mới đúng, Chu Khôn và cục trưởng Vương đang ở trên lầu bốn, nhưng
nói không chừng bây giờ cả hai cũng ngủ say đến bất tỉnh nhân sự luôn rồi ấy.
Lý An Dân quyết định chạy về phía con hẻm phía sau, cũng là nơi phát hiện ra
cái xác. Đội trưởng Lữ mang theo mấy nhân viên cấp dưới đang đóng quân ở
đó, dẫu có là ma, cũng có thể sinh ra ba phần sợ hãi với những người chấp
pháp nhân gian.

Chân vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa kịp chạy mấy bước, Lý An Dân đã

ngơ ra, cảnh sắc trước mặt chẳng phải là đường phố đêm đen, mà chính là một
thôn trang dưới ánh trời chiều, một người phụ nữ đầu chít khăn đang ngồi
trước cửa nhà thêu hoa, dùng chỉ màu thêu những bông mẫu đơn với đủ mọi
màu sắc trên một góc của chiếc khăn tay màu trắng, cánh tay bà dày đặc những
nốt ban đỏ, loang lổ chỗ đỏ chỗ trắng.

Một cô bé khoảng chừng bảy tám tuổi chạy đến bên cạnh người phụ nữ

ấy, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, cất tiếng, giọng nói vang vọng
trực tiếp trong đầu Lý An Dân.

“Ai cũng chê cười con, nói hoa này trông rất xấu, con không thèm nữa.”

Cô bé trả lại chiếc khăn tay cho người phụ nữ, ném luôn cặp sách, xoay

người chạy ra ngoài thôn.

Người phụ nữ kia rút sợi chỉ màu trong lỗ kim ra, cẩn thận quấn lại vào

trong cuộn chỉ, thay bằng một sợi chỉ trắng lại cúi đầu tiếp tục thêu, thêu rồi lại
thêu, thân thể của bà chợt nghiêng một cái, ngã xuống nền đất bên cạnh, chiếc
khăn tay trắng tinh chỉ vừa thêu được một nửa bay lên giữa không trung, rồi
chậm rãi hạ xuống che lấy khuôn mặt bà.

Lý An Dân vừa chạy tới trước hai bước, chợt nghe bên cạnh vang tiếng

nức nở, cô quay đầu sang nhìn, chỉ thấy cô bé mới nãy đang đứng cách đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.