TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 988

“Vì sao lại nói xin lỗi? Cháu để cho chú vẽ, cháu muốn chú vẽ cháu xinh

đẹp hơn chút nữa.”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi...”

Người họa sĩ trung niên đặt bảng vẽ xuống, bước lên trước, cởi áo khoác

ra đắp lên người cô bé, móc từ trong túi quần ra một xấp tiền rồi nhét vào bàn
tay nhỏ bé của cô.

“Chú ơi, vì sao chú lại cho cháu tiền?”

“Bởi vì cháu là người mẫu của chú, chú thuê cháu làm người mẫu, cho

nên chú phải đưa cháu tiền.”

“Người mẫu? Người mẫu tức là sao?”

“Người mẫu chính là một loại công việc, chuyên để cho người ta vẽ tranh,

chụp hình, chú dựa vào hình dáng của cháu để vẽ, vậy thì cháu chính là người
mẫu của chú.”

“Mới vừa rồi, những chú kia cũng muốn dùng cháu làm người mẫu ư?

Nhưng mà bọn họ khiến cháu đau quá, đau quá...”

“Bọn họ... Bọn họ là thích cháu...”

“Thích? Đúng rồi, thích, bọn họ nắm tay của cháu, còn dắt cháu chơi đùa,

bọn họ sẽ làm bạn với cháu sao?”

“Đúng vậy... Chú sẽ làm bạn với cháu, chú tới đây để làm bạn với cháu,

thật xin lỗi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.