TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 989

“Chú này, sao chú cứ nói xin lỗi hoài vậy? Cháu rất vui mà, các bạn trong

lớp cháu chẳng có ai chịu chơi với cháu cả, tất cả mọi người đều ghét cháu,
không ai nắm tay cháu, lúc chơi trò chơi cũng không ai muốn vào một nhóm
với cháu cả, cháu không hề có bạn, các chú chịu đưa cháu đi chơi, cháu thực sự
rất vui.”

“Thực xin lỗi... Thực xin lỗi...”

Người họa sĩ trung niên lại càng không ngừng nói xin lỗi, đứng dậy xoay

người, Lý An Dân kinh hãi, người này... Thế mà lại là giáo sư Phan!

Ý nghĩa nội dung mà những hình ảnh ấy muốn truyền đạt đã quá rõ ràng

rồi, một cô bé bị lũ “Chú” ấy hãm hại, giáo sư Phan mặc dù không hề tham dự,
tuy nhiên ông ta không những không kịp thời bảo vệ cô bé, mà ngược lại còn
che giấu cho hành vi man rợ của bọn cầm thú ấy!

Sau lưng lại vang lên tiếng khóc nức nở, Lý An Dân ngoảnh đầu nhìn lại,

chỉ thấy bác Hoa ôm mặt, tơ mảnh đỏ thắm rũ xuống từ kẽ ngón tay của bà ta.

“Hắn hại con gái của tôi, là hắn hại con gái của tôi... Tôi hận hắn, tôi

muốn báo thù! Tôi muốn báo thù!”

Nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng bà ta bỗng trở nên cao vút, trở nên thê

lương cực kỳ, trong lúc Lý An Dân giật mình đứng ngây ra tại chỗ, bác Hoa
bỗng quỳ rạp người, tứ chi chống xuống đất, ngẩng cao đầu, cái miệng mở
toang hoác như chậu máu, vô số sợi tơ đỏ phun ra từ trong miệng bà ta, hệt như
nhện phun tơ vậy, toàn bộ đều cuốn thẳng về phía Lý An Dân.

Lý An Dân vội vàng lùi ra phía sau, trong Long quy còn có một loại bột

trừ tà từng khiến cho lệ quỷ quấn lấy Lưu Phi hóa thành vũng nước màu xanh,
Lý An Dân đã lấy ra từ trước, nhưng cô lại không nỡ ra tay, bác Hoa này là mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.