TRĂNG HUYẾT - Trang 338

đang lỏ mắt âm thầm theo dõi họ. Thỉnh thoảng có người trong nhóm thong
thả đứng lên tách khỏi đồng bọn, lật đật bước xuống những đường phố tối
tăm, âm trầm đi theo một tù nhân lẻ loi hoặc một tốp tù nhân nào đó. Các
nhân viên mật thám ấy của Liêm Phóng bao giờ cũng cẩn thận giữ một
khoảng cách an toàn giữa mình và kẻ bị theo dõi để bảo đảm không bị phát
hiện.
Joseph vừa nhìn tỉ mỉ từng bộ mặt tiều tụy nối tiếp nhau đi qua vừa cảm
thấy tức ngực và khó thở, y hệt cái cảm giác trong người lúc anh mới trở lại
Sài Gòn hai hôm trước. Đêm lại thêm lần nữa nóng bức, nham nháp và ẩm.
Theo phản ứng tự nhiên của một người không quen với cái nóng ngầy ngật
của xứ nhiệt đới, anh cố xua đuổi cảm giác đó nhưng đồng thời lại ngờ ngợ
rằng chính các biến cố xảy ra hôm nay và sự kiện anh bốc đồng quyết định
ra bến tàu này đang làm thần kinh anh căng thẳng.
Cuộc rối loạn ở Câu lạc bộ Thể thao và tiếp đó, chuyến ngồi chung khoang
xe thổ mộ với Lan làm Joseph cảm thấy lòng mình sôi nổi lạ thường, tới độ
anh không còn biết đói và không thể một mình ngồi trước bàn ăn tối trong
khách sạn. Paul điện thoại tới cám ơn anh đã hộ tống Lan về nhà bình an và
kể rằng cuộc rối loạn đã được dẹp yên, không người nào bị thương nặng. Vì
đêm nay Paul phải trực nên cả hai hẹn sẽ gặp nhau ngày mai, cùng dùng
cơm trưa.
Lúc mặt trời sắp lặn, Joseph đang ngồi một mình nơi tầng trệt của khách
sạn bỗng thấy trong tờ báo buổi chiều bức ảnh chụp nhóm tù nhân đầu tiên
từ đảo Côn Lôn trở về. Nhìn thật gần các bộ mặt nhòe vết mực in ấy một
hồi rất lâu, anh bỗng giật mình nhận ra mình đang bất giác tìm kiếm Ngô
văn Lộc. Nơi phần cuối bài phóng sự, tờ báo loan tin rằng hy vọng nhóm
thứ hai sẽ về tới vào một lúc nào đó tối nay. Anh liền đứng lên, lật đật ra
bến tàu.
Tiếp theo là hai tiếng đồng hồ trôi qua trong tẻ nhạt và bực bội. Trong khi
bồn chồn đi tới đi lui dọc mé nước tối tăm và ngắm tàu vào tàu ra, Joseph
có cảm tưởng trí óc mình đang chia làm hai phần trái ngược nhau, liên
miên xung đột nhau tùy theo từng thôi thúc và từng cảm xúc. Một phần của
trí óc - cái tôi lý trí - cứ thôi thúc anh bỏ đi, đừng chờ tàu cập bến. Liệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.