TRĂNG HUYẾT - Trang 966

Gòn con phải tới dùng bữa tối với bố. Lúc này bố có chỗ ở yên ổn rồi. Con
sẽ phải gặp vài ký giả Mỹ đang viết về chiến cuộc ở đây.
- Được vậy thì tốt quá — còn tốt hơn nữa nếu bố gởi cho con một thiệp
mời, in ấn đàng hoàng, để con có thể dàn xếp với Việt Cộng ngừng bắn
đêm đó.
Gary vừa nói vừa cười nhưng rõ ràng trong giọng nói có vẻ mỉa mai. Và
thêm lần nữa anh gật đầu chào chiếu lệ Naomi trước khi bước thật lẹ xuống
hết bậc thềm. Trong một chốc, Joseph nhìn theo bước chân của con rồi
quay sang Naomi với vẻ ân hận:
- Anh xin lỗi về chuyện này.
Naomi đáp lại thật lẹ:
- Có gì đâu mà xin lỗi. Em cảm thấy mình có phần lỗi vì đã nắm tay anh.
Joseph nói cương quyết:
- Anh không muốn em nói lời xin lỗi nào về việc đó. Anh chẳng chút nào
ân hận về việc đó.

Trong lô phòng của mình nơi tầng ba, Naomi chờ cho tới khi người hầu
Việt Nam bưng vào chiếc khay đựng chai whisky Scotch, nước đá và nước
suối Perrier, mới ngồi xuống cạnh Joseph trên xô-pha. Sau đôi chút lưỡng
lự, nàng nắm tay anh:
- Joseph ạ, em không thể nào kể hết cho anh nghe tối nay có ý nghĩa ngần
nào đối với em. Cám ơn anh đã giúp cho em có những giờ phút khoan
khoái vì nói rất nhiều chuyện năm 1945 và về cha em — và vì tất cả những
cái khác nữa.
- Đối với anh thì ít ra anh cũng đã được nói rất nhiều tới bản thân mình.
Joseph vừa đáp lại vừa mỉm cười. Rồi bất giác anh nâng bàn tay Naomi, dịu
dàng áp môi mình lên các ngón tay của nàng. Nàng im lặng nhìn anh, mặt
không tỏ vẻ xúc động nhưng không rụt tay về:
- Joseph ạ, lúc này em quả thật nên ngủ đôi chút. Sáng mai em phải đi
Hồng Kông bằng chuyến bay sớm nhất.
Joseph gật đầu đầy hiểu biết:
- Anh chỉ ao ước em ở đây lâu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.