- Đó chính là điều mà con gái tôi nói,- ông ta cho biết. ông uống hết tách cà
phê của mình.- Tôi biết hiện giờ con gái bà đang được hưởng chương trình
bảo vệ nhân chứng. Tôi biết điều đó không có gì hứng thú cho chính cô ta
cũng như cho tất cả các người trong gia đình bà.
- Cũng không hẳn như thế,- Mona trả lời với một nụ cười buồn.
- Bằng cách nào bà giữ được sự liên lạc với cô ta?
- Mỗi tuần nói gọi về cho tôi một lần. Và nếu như hôm nay chúng tôi đến
trễ cũng chỉ tại vì tôi đang nói chuyện với nó trong khi chờ Jay và Kit đến
đón tôi.
- Bà không thể nào điện thoại cho được cô ta phải không?- Jimmy hỏi.
- Không, tôi không biết tiếp xúc bằng cách nào.
- Tôi cần phải nói chuyện với cô ta,- Jimmy bất ngờ tuyên bố.- Bà hãy nói
như thế với cô ta. Theo người điều tra mà tôi mướn cho biết, cô ta đã gặp
Isabelle nhiều lần trước khi bà ta chết. Tôi có nhiều câu hỏi dành cho cô ta.
- Thưa ông Landi, yêu cầu của ông phải được trình lên văn phòng tổng
chưởng lý,- Jay nói xen vào cuộc trò chuyện. Họ đã thoả thuận với chúng
tôi như thế trước khi Lacey được đặt vào trong chương trình bảo vệ nhân
chứng.
- Ý anh muốn nói là họ sẽ bảo tôi đi chỗ khác chơi nếu có đúng không.-
Jimmy cằn nhằn.- Thôi được chúng ta sẽ hành động theo cách khác vậy. Bà
hỏi dùm tôi coi cô ta có để ý đến hai trang có chữ viết trên giấy không kẻ
hàng ở cuối cuốn nhật ký của Heather không?
- Tại sao, bộ điều này quan trọng lắm sao?- Alex Carbine hỏi.
- Bởi vì nếu có chúng trong đó, cái đó có nghĩa là không một tang vật nào
để trong trụ sở cảnh sát được an toàn cả; hoặc nó sẽ bị tráo đổi hoặc sẽ biến
mất thôi. Và tôi phải tìm ra cách để ngăn chặn việc đó.
Bằng một cử chỉ bực dọc, ông hất tay đuổi Carlos đi khi anh ta bước lại
đứng sau lưng ông, chực rót cà phê. Sau đó ông đứng lên và đưa bàn tay ra
cho Mona.
- Thôi tôi nghĩ là chúng ta không thể làm gì hơn. Tôi lấy làm tiếc cho bà, bà
Mona à. Và tôi cũng lấy làm tiếc cho con gái của bà. Theo những gì người
ta kể cho tôi nghe thì cô ta đã tỏ ra hết sức tử tế với Isabelle, ngoài ra cô ta