Cô phải báo cho cảnh sát mới được.
Cô phải cầu cứu một ai đó
Isabelle ! Cô nghĩ đến người này. Chắc chắn là chínhn bà đã hét lúc
nãy. Bà có còn sống không ?
Tay lướt trên tay vịn cầu thang, Lacey phóng bốn nấc một lên cầu
thang được phủ thảm dày, băng qua một phòng nhỏ màu mận và ngà, nơi
mà nhiều lần cô đã nói chuyện với Isabelle, nghe bà ta nhai đi nhai lại hết
sức bền bỉ rằng bà không tin vào cái chết của cô con gái Heather của mình,
dù bề ngoài nó có vẻ đơn thuần chỉ là một tai nạn xe hơi.
Hoảng sợ với những ý nghĩ trên, cô chạy vào trong phòng. Isabelle
nằm ngang trên giường, người co rút lại, mắt mở trừng bàn tay đẫm máu
bấu vào một xấp giấy ló dưới cái gối để cạnh đó. Một trang giấy bay lơ
lửng trên không do ngọn gió thổi xuyên qua một cánh cửa sổ được mở.
Lacey quỳ gối xuống : «Isabelle » - cô thì thầm. Có quá nhiều điều
mà cô muốn nói ra, nhưng gọi một chiếc xe cứu thương chẳng hạn thì mọi
chuyện sẽ ổn thôi, nhưg cô không thốt nên lời. Đã quá muộn rồi, Lacey biết
như thế, vì Isabelle đang bước vào cõi chết.
Cảnh tượng này ám ảnh cô trong nhiều đêm. Vẫn giấc mơ đó : cô quỳ
gối cạnh Isabelle, nghe những lời trăn trối của bà ta. Isabelle nói với cô về
quyển nhật ký, van nài cô cầm lấy các trang giấy. Cùng lúc đó, có một bàn
tay đặt trên vai cô, cô ngước mặt lên. Tên sát nhân đang đứng trước mặt cô,
vẻ mặt lạnh lùng chĩa họng súng ngay trán cô và bóp cò.