TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 104

Lưỡi kiếm gãy đâm vào ngực con rắn trắng, xẻ ra một vết thương thật

dài. Máu độc màu xanh phun tung tóe lên người Mộ Hàn, nhưng người lại
không thể cử động, chỉ liều mình cắm thanh kiếm Sương Lam vào tim nó.
Con rắn trắng rít lên, điên cuồng giãy dụa, trong mắt lóe lên sự tàn ác mãnh
liệt. Con ngươi Tiểu Lan co lại, cùng lúc ấy con rắn trắng phun ra chiếc
lưỡi rắn màu xanh lam đâm xuyên qua ngực Mộ Hàn, lập tức quấn lấy
người vào miệng.

“Sư phụ!!!!”

Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua khung cửa sổ, rơi xuống bên giường

nàng, chia ra tranh tối tranh sáng. Mùi lan Vọng Xuân hòa cùng ánh trăng
lan tỏa khắp nhà. Tiểu Lan vẫn cảm thấy kinh hoàng còn đong đầy trong
ngực.

Đã lâu lắm rồi nàng không mơ thấy ác mộng này.

Trận chiến trăm năm trước, sư phụ hi sinh tính mạng, ngưng thần vào

kiếm Sương Lam, đâm vào ngực xà yêu, phong ấn nó, Còn nàng vì cứu sư
phụ đã chạm vào máu độc chưa khô trên người xà yêu. Đạo hạnh của nàng
có thể nói là xuất sắc trong số những bạn đồng lứa, nhưng so với Mộ Hàn
vẫn kém quá xa. Nàng hoàn toàn không chống lại được máu độc ăn mòn,
nên chỉ trong một đêm đã mất tất cả pháp lực, dùng thân thể tiên nhân
không già kéo dài hơi tàn tiếp tục sống. . .

Trước kia sư thúc Tùng Hòa luôn mắng nàng ngốc, lần nào nàng cũng

tức giận chạy đi mách sư phụ. Sư phụ sẽ xoa đầu nàng, cười an ủi: “Lan
Nhi của ta là đồ đệ thông minh nhất trên đời.” Nàng cũng liền cho rằng lời
an ủi của sư phụ là thật, không bao giờ thừa nhận rằng mình ngốc.

Nhưng từ đó về sau, nàng mới biết hóa ra mình thật sự quá ngu xuẩn. .

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.