TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 106

Giống như buổi sáng hôm nay nàng không cự tuyệt được yêu cầu của

thiếu niên, lúc này Tiểu Lan cũng tài nào đẩy tay hắn ra được.

Nàng sững sờ nhìn thiếu niên, cảm thấy so với vừa rồi, hiện giờ mới

giống ác mộng, một cơn ác mộng khiến nàng nhận ra mình lại tiếp tục đi
vào vết xe đổ.

Nàng nghĩ, có lẽ là nàng đã điên rồi.

“Này, cậu có ngửi thấy mùi lan Vọng Xuân ngoài cửa sổ không?”

Thiếu niên thu tay: “Có.”

“Trước kia mỗi khi lan Vọng Xuân nở, người trong lòng ta đều sẽ thổi

cho ta nghe một khúc ‘Loạn Lưu Niên’. Ta sẽ hát theo tiếng sáo của người,
năm nay Vọng Xuân mở muộn, nhưng tối nay vừa khéo hoa nở đẹp, cậu
thổi cho ta một khúc ‘Loạn Lưu Niên’ đi, ta hát cho cậu nghe.”

“Loạn Lưu Niên?” .

Mắt Tiểu Lan sáng lên: “Cậu từng nghe rồi sao?”

Thiếu niên lắc đầu: “Chưa từng nghe, ta có lẽ sẽ không. . . . . .”

Tiểu Lan cũng không chờ hắn giải thích, cầm cây sáo đặt vào trong tay

thiếu niên: “Ta hát cậu nghe trước, sau khi nhớ giai điệu thì bắt đầu hòa với
lời hát của ta.” Không để thiếu niên cự tuyệt, Tiểu Lan ngồi đối diện thiếu
niên, bắt đầu hát. Nàng không nhớ đã bao lâu rồi mình không hát bài này,
nhưng cho dù bao lâu đi chăng nữa, nàng vẫn sẽ nhớ được làn điệu này,
vĩnh không quên.

Sư phụ. . . . . . Cũng sẽ không thể quên.

Có điều đêm nay Tiểu Lan hát đến khàn cả giọng vẫn không nghe thấy

thiếu niên hòa cùng lời hát của nàng. Chỉ có lan Vọng Xuân ngoài cửa sổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.