chốc lát sau, tiếng hát biến mất, A Dung thở dài, “Nàng ấy nhất định đã
phát hiện ra chúng ta tới rồi.”
Phó Trường Ca vừa quay đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nét cô đơn
giữa hai đầu lông mày A Dung. Trong lòng không hiểu sao bỗng siết lại. A
Dung kỳ thật. . . . . . Rất sợ cô đơn.
Trèo lên một con dốc nhỏ, gió đêm chợt nổi lên, có cánh hoa màu
trắng thổi qua trước mắt, ánh trăng chiếu vào cốc, Phó Trường Ca trông
thấy vô số mộ phía dưới, trên mỗi phần mộ đều cắm một tấm bia gỗ. Hắn
nhìn cảnh tượng trước mắt mà hoảng hốt ngây người: “Đây. . . . . . Tất cả
đều là người rơi xuống sao?”
“Đúng vậy, số người chết trong mấy trăm năm qua đều tụ tập lại một
chỗ, cũng coi như chuyện lạ.” A Dung cười hai tiếng, nhìn chung quanh:
“Dưới kia chen chúc, chúng ta chôn ông ấy ở đây đi.”
Nàng một mình sống ở nơi chỉ có người chết . Bởi vì tuyệt vọng cho
nên có vẻ vô cảm với chuyện này.
Phó Trường Ca im lặng đặt Môn chủ xuống, đào đất cùng A Dung.
Hắn khâm phục kỹ thuật thuần thục của A Dung, nhưng trong lòng đồng
thời lại dâng lên cảm giác chua chát, muốn đi lại nói không nên lời. Nàng
đối tốt với hắn như vậy, thực ra vì trong lòng sợ hắn muốn rời đi mà thôi.
Nhưng hắn lại không thể không đi. Môn chủ gặp chuyện không may,
Trường Thanh Môn nhất định sẽ hỗn loạn, tiểu thư vừa. . . . . . Phó Trường
Ca lập cho Môn chủ một cái bia thật tốt, nắm tay siết chặt rồi lại buông ra,
cuối cùng mở miệng nói: “A Dung cô nương, tại hạ thật sự có chuyện quan
trọng, ngày mai sợ là phải rời đi. . . . . .”
“Được, ngươi đi đi.” Không đợi hắn nói xong, A Dung liền ngắt lời
hắn. Chỉ có điều câu trả lời lần này lại làm cho Phó Trường Ca lặng thinh
thật lâu, ngay sau đó trong lòng trào lên rất nhiều áy náy. Hắn nhíu chặt