Sắc mặt Lục Lê trầm xuống: “Không, có người thiếu nợ tôi không
chịu trả.” .
Bị giọng điệu của anh làm phát hoảng, Lâm Hinh ngơ ngác nhìn anh.
Lục Lê nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Lâm tiểu thư, tôi tin rằng em biết,
em nợ tôi rất nhiều.” .
“Rất xin lỗi.” Lâm Hinh cúi đầu, giọng nói rầu rĩ , “Nhưng tôi đã đưa
thứ quý giá nhất trả lại cho anh rồi, tôi thật sự. . . . . . Đã trắng tay rồi.”
Những lời này của cô làm anh đau đớn, Lục Lê rốt cục không nhịn
được vươn tay sờ sờ đầu cô, giọng nói hòa hoãn hơn: “Nói dối, rõ ràng em
còn có thứ tốt nhất chưa cho tôi.” Anh nhìn Lâm Hinh, giống như đang lừa
người, nói: “Em đã cảm thấy sáu năm trước em hại tôi không có bạn gái,
vậy hôm nay em làm bạn gái tôi, cộng thêm con trai xem như lợi tức nhiều
năm như vậy. Chuyện khác, tôi sẽ rộng lượng không so đo với em. Em thấy
có được không?” .
Lâm Hinh ngơ ngác nhìn anh, không tin được những gì mình vừa nghe
thấy, cho đến khi Lục Lê nói trắng ra: “Làm vợ anh, mẹ của con anh được
không? Anh thích em.”
Nếu nha đầu này không chủ động, vậy thì để anh, dù sao kết quả cũng
giống nhau.