Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Ông ấy nói gì?
- Trên núi Cô Dạ xa xôi, có thần nhân ở, da họ trong trắng nhƣ băng tuyết, họ đẹp đẽ, mềm mại nhƣ
gái trinh. Họ không ăn ngũ cốc, chỉ hít gió uống sƣơng mà sống; họ cƣỡi mây và rồng bay mà đi chơi
khắp ngoài cõi bốn bể. Họ định thần mà làm cho vạn vật không bị bệnh tật, mùa màng năm nào cũng
trúng. Tôi cho là nói bậy, không tin.
Liên Thúc bảo:
- Đúng vậy! Kẻ đui không thấy đƣợc những màu sắc, đƣờng nét đẹp đẽ, kẻ điếc không nghe đƣợc
tiếng chuông, tiếng trống. Nào phải chỉ hình hài mới đui điếc, trí tuệ cũng đui điếc nữa. Lời đó là nói
về anh đấy. Những thần nhân đó có đức cao nên hòa đồng đƣợc với vạn vật.
Ngƣời đời có cầu họ trị nƣớc, họ cũng không thèm chịu khó nhọc về việc cõi tục này. Không có vật
gì có thể làm hại họ đƣợc; nƣớc có dâng lên tới trời, họ cũng không bị chết đuối; trời có đại hạn tới
nỗi kim thạch chảy ra, cháy cả rừng núi, đồng ruộng, họ cũng không thấy nóng. Dùng những trần
cấu, cặn bã của họ có thể tạo thành những ngƣời nhƣ Nghiêu, Thuấn. Họ đâu có chịu lo những việc
trần tục của chúng ta.
Một ngƣời nƣớc Tống đem mũ lễ qua nƣớc Việt bán. Nhƣng ngƣời nƣớc Việt cắt tóc, xâm mình, đâu
có dùng những mũ ấy.
Vua Nghiêu trị dân, bình định hải nội rồi, bèn lên núi Cô Dạ ra mắt bốn hiền nhân [là Hứa Do, Niết
Khuyết, Vƣơng Nghê, Bị Y]. Khi trở về tới phía Bắc sông Phần 137 [29] , ông không biết gì nữa,
quên mất thiên hạ của ông 138 [30] .
4
Huệ tử 139 [31] bảo Trang tử: