Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Tôi nghe nói ông Chúc Hiền học đƣợc phép dƣỡng sinh, ông theo học ông ấy, có nghe đƣợc điều gì
không?
Điền Khai đáp:
- Khai tôi chỉ cần chổi đứng hầu ở cửa, có đƣợc nghe thầy tôi nói gì đâu.
- Điền tiên sinh đừng khiêm nhƣợng, xin cho quả nhân đƣợc nghe mà.
Điền Khai đáp:
- Tôi đƣợc nghe thầy tôi dạy rằng ngƣời biết dƣỡng sinh thì nhƣ ngƣời chăn cừu, quất những con trụt
lại phía sau.
- Nhƣ vậy nghĩa là làm sao?
- [Tôi xin lấy thí dụ]. Nƣớc Lỗ có ngƣời tên Thiện Báo sống ở trong núi, chỉ uống nƣớc lã, không
tranh lợi với ai, bảy chục tuổi mà khí sắc còn nhƣ một em bé. Chẳng may một hôm gặp một con hổ
đói, bị hổ vồ và ăn thịt. Lại có ngƣời tên là Trƣơng Nghị, nơi nào phú quí, cửa cao che rèm cũng
mon men tới, bốn chục tuổi bị chứng nội nhiệt mà chết. Thiện Báo tu dƣỡng nội tâm mà bị hổ vồ cái
ngoại hình, Trƣơng Nghị săn sóc cái ngoại hình mà bị bệnh xâm nhập bên trong. Cả hai đều không
biết quất những con cừu trụt lại phía sau.
Trọng Ni bảo: “Đừng quá giấu mình, đừng quá khoe mình, cứ giữ mức trung, theo đƣợc ba điều đó
thì cái danh tột bực”.
Những ngƣời quá sợ tai nạn giữa đƣờng, khi thấy một ngƣời bị giết trong số mƣời ngƣời đi là đã cha
con, anh em cảnh giới nhau, tụ họp thành đám đông rồi mới dám ra khỏi cửa, nhƣ vậy chẳng là sáng
suốt, thận trọng ƣ? Nhƣng cái mà ngƣời ta đáng lo ngại nhất tức là việc chăn gối, ăn uống thì lại
không biết tự răn mình. Đó thực là lầm lớn.