Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
khỏi bị luỵ thì] chỉ nên tiêu dao ở cảnh giới Đạo Đức thôi!
2
Một ngƣời tên là Nghi Liêu (ở phía nam chợ nên gọi là Thị Nam tử), lại yết kiến vua Lỗ, thấy nhà
vua có vẻ ƣu sầu, hỏi tại sao.
Vua Lỗ đáp:
- Quả nhân học đạo của tiên vƣơng, sửa công nghiệp của tiên quân 1021 [1] , kính thờ quỉ thần, tôn
sùng hiền sĩ, tự theo đạo đó, không dám rời một lúc, vậy mà vẫn gặp tai hoạ, cho nên quả nhân ƣu
sầu.
Thị Nam tử bảo:
- Cách trừ tai hoạ của nhà vua nông cạn lắm! Kìa nhƣ con chồn có lớp da lông dầy, con báo có
những vằn đẹp, chúng ở trong rừng núi, nấp trong hang, nhƣ vậy là yên ổn chứ; ngày chúng trốn,
đêm mới ra, nhƣ vậy là thận trọng chứ. Khi nào đói khát quá, chúng đợi lúc sáng sớm mới ra bờ suối,
bờ hồ kiếm ăn, còn gì đáng lo nữa [vì lúc đó không gặp ngƣời], vậy mà tránh không khỏi cái hoạ
mắc bẫy, mắc lƣới. Lỗi của chúng ở đâu? Chỉ tại cái da của chúng. Nay nƣớc Lỗ chẳng là cái da của
nhà vua sao? Tôi mong nhà vua quên hình hài, bỏ lớp da đi, rửa lòng, diệt dục mà tiêu dao ở cõi tịch
mịch không ngƣời.
Miền Nam Việt 1022 [2] có một thành ấp gọi là nƣớc Kiến Đức, dân ngu muội mà thuần phác, ít tƣ
tâm, ít vật dục, sản xuất mà không biết trữ của, cho mà không cầu ngƣời ta đáp lại, không biết những
bó buộc của lễ nghĩa, cứ vô tâm hành động mà lại hợp với đại Đạo [thuận với tự nhiên], sinh đẻ thì
mừng, chết thì chôn. Tôi mong nhà vua rời nƣớc này đi, bỏ thế tục mà sống theo Đạo.
Vua Lỗ bảo:
- Đƣờng đi tới đó xa mà hiễm trở, lại có núi sông ngăn cách, mà quả nhân không có thuyền có xe thì
làm sao?