TRAO VỀ EM - Trang 136

mong cậu hiểu cho.
Thắng mềm lòng:
Cháu lại mong bác híều cho cháu và Mai.
Ông Phùng ngắt ngang:
– Đừng lôi con vào vào trong câu chuyện của cậu.
Rồi ông nạt:
– Con Mai vào nhà ngay.
Mắt ánh Mai ném về phía ánh tia tuyệt vọng. Cô chỉ chực òa ra khóc thôi.
Ba đã cấm đoán, đã dặn dò, dạy bảo đủ điêu kê từ hôm ông bắt cô nghỉ dạy
bé Ta Nô. Ánh Mai đã cố nghe lời ông, nhưng trải tim cứng đầu của cô đâu
có chịu.
Nó cứ đập loạn nhịp khiến Mai đau nhoi nhói mỗi khi nhỏ tới Thắng.
Ánh Mai không muốn vào nhà, cô sợ rồi sẽ không được gặp anh nữa. Cô
muốn được nhìn, được nghe anh nói rềi sau đó ra sao thì ra.
Giọng nghèn nghẹn, Ánh Mai van vỉ:
– Ba đừng khắt khe như vậy, con lớn rối, con biết mình muốn gì, cán gì và
thế nào là đúng sai.
Ông Phủng phất tay:
Vào nhà.
Ánh Mai chôn chân một chỗ, nước mắt đầm đìa khiến Thắng nhũn cả trái
tim:
Chưa có một cô gái nào khiến anh đau lòng như Ánh Mai.
Thắng nắm chặt hai tay, anh cần phải bình tĩnh, mềm mông nhưng kiên
định trước ông. Ba bị này nêú không sẽ không có được cô gái mình yêu.
Thắng nhỏ nhẹ:
– Em vào nhà đi Mai, để anh thuyết phục bác.
Ông Phùng dứt khoát:
– Cậu không cần làm động tác đó đâu. Tôi đã suy nghĩ kỹ trước khỉ bảo ánh
Mai nghĩ dạy bé Ta Nô. Cậu dừng làm phiền chúng tôi.
Thắng im lặng. Mấy giây sau, anh hỏi:
– Cháu muốn biềt tại sao bác cấm đoán chúng cháu?
Ông Phùng cười khây:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.