TRAO VỀ EM - Trang 137

– Tôi nói rồi, cậu là bạn trai của Xuân Nghi, gia đình hai bên đang chuẩn bị
chuyện cưới xin cho cậu và cô ấy. Đùng một cái, cậu chuyến sang con gái
tôi.
Chỉ cần biết nghĩ một chút thôi, không ai đồng ý để con mình quen cậu.
Thắng kêu lên:
– Cháu chưa bao giờ có ý định cưới Xuân Nghi. Đó chỉ là sự sắp xếp đơn
phương cua anh Hoàn. Khi biết chuyện này, cháu hết sức bất ngờ. Cháu đã
đề nghi anh Hoàn hãy thôi làm ông mai đi.
Ông Phùng ngắt lời anh:
Chính đề nghi đó của cậu khiến con tôi mang tiếng. Cậu Hoan đã cho ánh
Mai tội quyến rũ cậu. Cũng may là giá định ông Yên chưa biết chuyện này,
nếu không chúng tôi còn mặt mũi nào nhìn Xuân Nghi.
Thắng ôn tồn:
Cháu và Xuân Nghi chỉ là bạn bình thường, thậm chí suốt mấy năm ở Mỹ,
cháu và Nghi không liên lạc với nhau, làm sao có việc cưới xin. Bác đã
hiếu lầm rồi. Nếu bác không tin, cháu sẽ mời Xuân Nghi xuống.
– Đừng làm chuyện thiếu tế nhị như thế.
– Cô ấy là chủ của tôi:
Cậu hiểu không. Thấng cố bình tĩnh trước vè mặt lạnh lạnh của ông Phùng.
Anh hiêu điều ông nghĩ, thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng ông, còn
gia đình Xuân Nghi nghĩ gì lả chuyện khác nữa. Ông đâu có thể vì suy nghĩ
chủ quan của mình mà bắt người khác phải hy sinh tình yêu để chiều theo ý
ông.
Thắng nói:
Cháu đã khẳng định mối quan hệ giữa cháu và Xuân Nghi rồi, nhưng bác
không tin và xem đó là lý do cấm đoán cháu với Ánh Mai. Lý do ấy không
đủ sức thuyết phục, cháu mong bác nghĩ lại.
Ông Phùng nhấn mạnh:
Có rất nhiầu ly do khiến tôi không chấp nhận cậu.
– Xin bác cứ nói, cháu nhất định cố gắng hoàn thiện mình.
Ông Phùng dài giọng:
– Cậu là một Việt kiều chứ gì ? Có thể cậu tự hào vời cái mác đó, nhưng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.